← Quay lại trang sách

Chương 17 PHÁT CẮN ĐẦU TIÊN

Có những thứ người ta phải đi tìm trong bùn nhơ. Những thứ xấu xa, được tìm thấy bằng cách lần theo mùi của nghèo đói đến những con đường tối tăm dưới những ngọn đèn đốt bằng khí gas và những ngôi nhà trát vữa trắng, vào những mảnh sân sau đầy rác rưởi và thức ăn kinh tởm. Jacob hỏi đường một người đàn ông đang ngồi xổm trước lối vào nhà và ép thứ bột lấp lánh ánh bạc từ một tiên nhí đang bị nhốt trong lồng. Bột tiên nhí - thứ thuốc nguy hiểm để quên đi thế giới này.

Trong cửa sổ của cửa hàng mà ông ta dẫn bọn họ tới không tìm thấy gì khả nghi. Đã quá nửa đêm rất lâu rồi, tuy vậy tốt hơn là người ta nên buôn bán thứ mà Jacob đang tìm trong sự bảo vệ của bóng đêm. Việc buôn bán những vật hoặc những chất mang phép thuật được quy định rất chặt chẽ ở Albion. Dù vậy người ta có thể tìm thấy hầu như mọi thứ có bán ở đại lục, nếu tìm ra đúng chỗ bán.

Tiếng thét của một chú Hob vang vọng qua cánh cửa khi Jacob gõ lên lớp kính trắng mờ như sữa. Giống người lùn giúp việc này của Albion có mái tóc cà rốt và chân dài hơn rất nhiều so với đồng loại ở Austrien. Người phụ nữ ra mở cửa cho họ cố ăn vận như một phù thủy, nhưng đôi con ngươi của bà cũng tròn xoe như của một phụ nữ người trần, và mùi thứ nước hoa hương hoa cỏ mà bà xức nơi cổ áo khoét sâu không có gì giống với mùi thơm cây cỏ tỏa ra từ người Alma. Một chú Hob đang ngồi chồm hổm trong lồng phía trên cánh cửa. Họ là những người gác cửa đáng tin cậy chừng nào còn được cho ăn thường xuyên, và tâm trạng của họ khi bị cầm tù cũng không tệ hơn khi được tự do là bao nhiêu. Cặp mắt đỏ của chú ta dán vào Cáo khi cô bước vào cửa hàng. Chú ta đánh hơi được người biến hình trong cô.

Bà phù thủy giả mạo cài then cửa trong lúc nhìn săm soi đánh giá bộ quần áo Jacob đang mặc trên người. Đường cắt may và chất liệu bộ y phục thì thầm vào tai bà ta chữ “Tiền”, và bà nở một nụ cười với anh, nụ cười cũng giả tạo hệt như thứ nước hoa bà đang dùng. Cửa hàng có mùi hoa lily đầm lầy đã khô, không phải là một dấu hiệu tốt. Chúng thường được làm giả thành hoa lily tiên, và đám nấm thân lỗ treo lủng lẳng dưới trần nhà được bán như một loại tình dược, mặc dù công dụng của chúng chỉ là tạo ra những ảo giác mãn tính. Nhưng Jacob cũng tìm được trên kệ vài thứ mang phép mầu thật sự.

“Cửa hàng Goldilocks có thể giúp gì cho hai cô cậu dễ thương đây?” Giọng cười khào khào cho thấy bà ta là một kẻ nghiện nhai đậu lăng. Cơn nghiện mang tên Cô Bé Lọ Lem... giấc mơ được làm công chúa trong một vài giờ. Bà ta nở một nụ cười châm chọc với Cáo. “Cần thứ gì đó để thắp lại đam mê? Hay là có kẻ thứ ba?”

Jacob không muốn gì hơn là cho bà ta uống thứ độc dược mạnh nhất của bà. Những lọn tóc xoăn của bà ta có màu rất vàng. Thứ màu vàng dính nhớp mà những phù thủy giả mạo thích bào chế để nhuộm tóc và môi.

“Tôi cần một mảnh máu vụn.” Jacob ném hai đồng bạc lên mặt quầy cáu bẩn. Thời gian qua chiếc khăn tay vàng trong túi anh càng ngày càng ít đáng tin cậy. Một vài chỗ trên đó bây giờ đã quá mỏng, anh phải đổi cái khác sớm thôi.

Goldilocks chà xát mấy đồng tiền giữa những ngón tay để kiểm tra. “Tội buôn bán mảnh vụn máu lĩnh án phạt 5 năm lao động khổ sai.”

Jacob nhét thêm một đồng tiền nữa vào tay bà ta.

Bà ta nhét món tiền vào túi tạp dề và biến mất sau tấm rèm rách rưới. Cáo nhìn theo bà ta với khuôn mặt trắng bệch.

“Không phải lúc nào chúng cũng có tác dụng,” cô nói mà không nhìn Jacob. Giọng cô nghe khào khảo như giọng phụ nữ nghiện nhai đậu lăng.

“Anh biết.”

“Và anh sẽ mất máu nhiều tuần liền.”

Ánh mắt cô nhìn anh tuyệt vọng đến nỗi trong một thoáng anh đã muốn ôm cô vào lòng và hôn lên khuôn mặt cô để xoa dịu. Ngươi đang làm gì vậy, Jacob? Tất cả những bụi bẩn bám trên kệ, tất cả những tình dược và những thứ bùa rẻ tiền, những xương ngón tay mang trong túi xách để cầu tình duyên và ước vọng thành hiện thực đã che mờ lý trí anh sao? Hay đó là một tác dụng khác do nỗi sợ cái chết mang lại?

Goldilocks trở lại với một cái túi. Mảnh thủy tinh vỡ mà Jacob lôi từ trong đó ra trong suốt và lớn hơn cái đáy chai một chút.

“Làm sao tôi biết được nó có phải đồ thật không?”

Cáo cầm mảnh vỡ từ tay Jacob và miết ngón tay lên lớp thủy tinh. Rồi cô đưa mắt nhìn bà phù thủy giả mạo. “Nếu anh ấy có thương tích gì, tôi sẽ tìm bà tính sổ,” cô nói. “Kể cả bà có trốn ở đâu đi nữa.”

Goldilocks bĩu môi chế nhạo. “Nó là một mảnh máu vụn, cưng à. Dĩ nhiên là nó sẽ làm anh ta bị thương rồi.” Mụ ta rút một cái chai nhỏ từ trong tạp dê ra và nhét vào tay Jacob. “Rửa vết thương bằng cái này, máu sẽ chảy ít hơn.”

Chú Hob nhìn chằm chằm theo hai người khi mụ chủ của chú cài then cửa lại sau lưng họ.

Một con chuột cống bò dọc con đường tối mò, xa xa người ta nghe vọng lại tiếng bánh một chiếc xe ngựa nghiến trên mặt đường lát đá.

Jacob bước lên thềm nhà kế bên và xắn cao tay áo. Mảnh máu vụn. Anh chưa từng sử dụng thứ này bao giờ, nhưng Chanute đã dùng một lần trên đường đi săn lùng cây đũa thần của một phù thủy. Người ta phải tưởng tượng ra trong đầu thứ mình muốn tìm càng cụ thể càng tốt. Sau đó dùng mảnh máu vỡ cắt thật sâu vào da thịt mình cho tới khi người ta thấy vật mình cần tìm hiện lên trên bề mặt kính như nhìn qua một cái ống nhòm - và hy vọng là mảnh kính cho thấy vừa đủ về vị trí của vật ấy. Mảnh máu vụn chỉ cho thấy được những vật đã từng bị phép thuật hắc ám phù phép, và chắc chắn là thủ cấp của Kẻ Tàn Sát Phù Thủy chứa đầy phép thuật hắc ám trong đó.

“Hồi đó các anh có tìm được cây đũa phép không?” Cáo quay đầu đi khi Jacob ấn mảnh vỡ lên da.

“Có chứ.” Anh không kể với cô rằng lão Chanute đã suýt chết vì mất máu. Đó là một loại phép thuật xấu xa.

Một cơn đau nhói lên trong ngực khi anh vừa cắt mảnh vỡ vào da. Đó là một cơn đau mà Jacob chưa từng gặp phải bao giờ. Thứ gì đó vừa cắn ngập răng của nó vào trái tim anh. Mảnh vỡ tuột khỏi tay anh, và tiếng thét bật ra từ môi anh lớn đến nỗi một cánh cửa sổ bên kia đường bật tung ra.

“Jacob?” Cáo nắm lấy vai anh.

Anh muốn nói một điều gì đó, một điều gì đó để làm cô an tâm, nhưng tất cả những gì anh có thể phát ra chỉ là tiếng thở hổn hển. Nhờ Cáo đỡ anh mới có thể đứng được. Cái tôi xưa cũ của anh muốn trốn tránh cô, anh quá kiêu hãnh để cho cô thấy anh đau đớn và tuyệt vọng đến nhường nào. Nhưng cơn đau không dễ dàng chấm dứt như thế.

Thở đi, Jacob. Thở. Rồi nó sẽ qua thôi.

Tên của Hắc Tiên có tất cả sáu chữ cái, nhưng giờ anh chỉ còn nhớ được năm mà thôi.

Anh dựa vào cửa ngôi nhà mà họ đang đứng phía trước, áp tay lên ngực, chắc chắn là chỉ một nháy mắt nữa thôi anh sẽ thấy máu mình rỉ ra từ ngón tay. Cơn đau đã giảm xuống, nhưng ký ức về nó vẫn làm nhịp thở anh dồn dập.

Sẽ không dễ chịu đâu. Câu nói giảm nói tránh của năm, Alma.

Cáo nhặt mảnh vỡ lên. Nó đã vỡ nhưng không dính chút máu nào trên đó. Cáo không thể tin nổi khi nhìn mảnh thủy tinh sạch bong. Cô kéo tay Jacob khỏi ngực. Con bướm ma trên ngực trái anh mang một vết đốm trên cánh trái, có hình dạng như một cái đầu lâu tí hon.

“Hắc Tiên đang lấy lại tên của mình.” Anh không thể nói gì. Anh nghĩ vẫn còn cảm thấy tiếng thét đau đớn trong cổ họng.

Bình tĩnh nào, Jacob. Lòng kiêu hãnh chết tiệt của anh. Anh duỗi bàn tay đang run rẩy của mình ra. “Đưa anh mảnh vỡ.” Cáo nhét nó vào túi áo khoác và kéo ống tay áo của anh xuống che đi khuỷu tay trần.

“Không,” cô nói. “Và em không tin anh có đủ sức lấy nó khỏi tay em.”