Chương 18 BÀN TAY Ở PHƯƠNG NAM
Nam nhân ngư hóa ra lại là người ít làm Nerron điên tiết nhất. Eaumbre... khi tên của hắn được thốt ra khỏi đôi môi đầy vảy, người ta có thể cảm nhận được bùn lầy ao chuôm nhơ nhớp trong tai mình. Cả Louis cũng không đến nỗi nào, kể cả khi hắn ta thường xuyên hỏi khi nào đến bữa ăn kế tiếp và cưỡi ngựa lẽo đẽo theo sau mấy cô thôn nữ. Nhưng còn Lelou! Lão Bọ luyên thuyên luôn miệng bất cứ khi nào lão không cắm mặt hí hoáy vào cuốn sổ ghi chép của mình. Mỗi cung điện giữa những ngọn đồi trồng nho trơ trọi trong mùa đông, mỗi nhà thờ đổ nát, mỗi tên địa danh trên một biển chỉ đường bị mưa gió bào mòn đều làm tuôn trào một dòng thác giải thích cắt nghĩa. Những cái tên, ngày tháng, những chuyện xầm xì nơi cung cấm. Những lời lải nhải của lão như tiếng ong vo ve trong tai Nerron.
“Lelou!” Gã cắt ngang giữa chừng khi lão đang giảng giải với niềm tin chắc chắn tại sao ngôi làng mà họ đang cưỡi ngựa đi qua không phải là nơi sinh ra của Chú Mèo Đi Hia. “Thấy cái này không?”
Arsene Lelou cứng họng và bối rối nhìn ba vật mà Nerron vừa mới lôi ra khỏi một cái túi da và thả vào tay lão. Vài giây trôi qua cho đến khi lão nhận ra lão đang cầm gì trong tay.
“Ông thấy đúng rồi đó!” Nerron nói. “Một ngón tay, một con mắt và một cái lưỡi. Tất cả bọn họ đều làm ta thấy phiền nhiễu. Ông nghĩ ta sẽ cắt thứ gì của ông?”
Im lặng. Sự im lặng mới ngon lành làm sao.
Nerron đã thu thập được ba món lưu niệm này, như cái cách mà gã dịu dàng gọi tên chúng, trong một buồng tra tấn của bọn người da cẩm thạch đen. Chúng chưa bao giờ mất đi tác dụng. Duy trì tiếng tăm xấu xa của mình là một việc khó khăn, đặc biệt là khi người ta không thấy hứng thú trong việc cắt tay hoặc moi mắt kẻ khác như Nerron.
Sự im lặng của Lelou chỉ duy trì được cho đến khi những bức tường của tu viện Fontevaud hiện ra trước mắt họ. Chỉ cần nhìn thoáng qua cánh cổng gỗ mục nát cũng có thể thấy được tu viện đã bị bỏ hoang. Trong lối đi tròn quanh sân tu viện mọc đầy cây tầm ma và trong những căn buồng nghèo nàn chỉ còn chuột trú ngụ. Khu nghĩa trang duy nhất mà bọn họ tìm thấy chỉ có tám cây thánh giá bằng gỗ, trên khắc tên của những vị tu sĩ và ngày tháng họ qua đời. Không có ngôi mộ nào quá sáu mươi năm tuổi, nhưng bàn tay, trong trường hợp lão Bọ nói đúng, đã được chôn ở đây hơn ba trăm năm.
Nerron bị thôi thúc bởi mong muốn cắt Lelou ra thành từng lát tròn như đá mặt trăng. Lão Bọ đọc được ý nghĩ đó trong mắt gã và lẹ làng lẩn ra sau lưng Eaumbre. Lelou không quên bộ ba món lưu niệm.
“Lão nông kia,” lão lắp bắp và chỉ những ngón tay run rẩy vào một ông lão đang đào khoai tây trên cánh đồng mọc đầy cỏ dại sau tu viện. “Có lẽ ông ta biết gì đó.”
Ông lão làm rơi mớ củ ít ỏi mới thu hoạch được ngay khi ông nhìn thấy Nerron đi về phía mình. Ông nhìn gã sửng sốt như thể quỷ dữ đang từ dưới đất ẩm chui lên. Ở Lothringen hiếm khi người ta trông thấy một người Goyl, nhưng chắc chắn Kamien sẽ thay đổi điều này nhanh chóng thôi.
“Còn cái nghĩa địa nào khác ở đây không?” Nerron quát ông lão.
Người nông dân làm dấu thánh và nhổ xuống trước chân gã. Dân gian tin rằng cách đó có thể giúp chống lại quỷ dữ. Trúng đích. Nhưng không giúp chống lại người Goyl. Nerron muốn tóm lấy cần cổ khẳng khiu của ông lão mà lắc thật mạnh cho ông tỉnh người ra, khi ông ngã khuỵu xuống.
Louis đi cùng với Lelou và nam nhân ngư đến chỗ họ.
Y phục của thái tử đã cũ đi ít nhiều, nhưng trông vẫn còn tốt hơn bộ quần áo mà ông lão đang mặc trên người cả ngàn lần. Người đàn ông không hề biết rằng thái tử kế vị ngai vàng Lothringen đang đứng trước mặt ông - mà ông trông cũng không có vẻ gì là có đọc báo thường xuyên -, nhưng đám thuộc hạ đều biết mặt mũi chủ nhân của mình, và tốt hơn hết là vâng lệnh họ.
“Hỏi lão ta về cái nghĩa trang cũ ấy!” Nerron thì thầm với Louis.
Gã chỉ nhận được một ánh mắt giận dữ. Các vị hoàng tử không quen nhận mệnh lệnh. Nhưng Lelou đã đến giúp hẳn.
“Gã Goyl nói đúng đấy, thưa thái tử!” Lão thánh thót vào cái tai thơm lừng nước hoa của Louis. “Ông ta chắc chắn sẽ trả lời Điện hạ mà!”
Louis ném một cái nhìn đầy ghê tởm lên bộ đồ dơ bẩn của người nông dân. “Còn cái nghĩa địa nào khác ở đây không?” hắn hỏi với giọng chán chường.
Ông lão cúi gầm mặt giữa đôi vai gầy guộc. Ông chỉ ngón tay xương xẩu về phía mấy cây thông mọc sau cánh đồng. “Họ đã xây nhà thờ từ mấy cái cây đó.”
“Từ cái gì?” Nerron hỏi.
Ông lão càng cúi thấp đầu đầy kính sợ. “Mấy cái cây ấy mọc đầy mặt đất!” Ông lắp bắp trong lúc nhặt nhạnh ngẫu nhiên vài củ khoai tây nhét vào cái túi đã dãn rộng thùng thình. “Họ còn làm được gì với chúng nữa chứ?”
Ngôi nhà thờ mà ông lão dẫn họ đến trông không khác gì những nhà thờ khác trong vùng. Cũng đá màu xám, một tòa tháp vững chãi với mái bằng và những bức tường thành răng cưa, nhưng ông lão đã tìm cách trốn thoát ngay khi Nerron mở cánh cửa mục nát ra.
Ngay cả huy hiệu được khắc trên tường đằng sau bàn thờ cũng được làm từ xương người. Những cây cột ốp đầy đầu lâu, và trong những hốc tường có rào chắn phía ngoài xương xếp chồng lên nhau đến tận mái nhà. Dĩ nhiên có cả những bàn tay nữa: chúng được dùng làm giá nến hoặc gắn xòe rộng ra trên tường như những món đồ trang trí. Chán nản, Nerron giẫm lên một cái đầu lâu. Với làn da xanh màu lá của mẹ, làm sao hắn có thể tìm ra bàn tay nào là đúng đây? Trong lúc gã bị vùi đến tận cổ trong đống xương mục nát thì Reckless sẽ tìm được cái đầu và quả tim dễ như trở bàn tay.
“Chúng ta lại đang tìm gì đây?” Louis chọt ngón tay vào hốc mắt trống rỗng của một cái đầu lâu.
“Cây nỏ của tổ tiên Ngài.” Tiếng thì thầm ẩm ướt của nam nhân ngư nghe càng có vẻ đe dọa hơn trong không gian nhà thờ trống rỗng.
“Một cây nỏ?” Louis bĩu môi khinh bỉ. “Không lẽ phụ vương ta mong đám người Goyl sẽ cười lộn cả ruột khi chúng tấn công chúng ta ư?”
“Đó là một cây nỏ rất đặc biệt, thưa thái tử…” Lelou bắt đầu. “Nếu tôi hiểu đúng về người Goyl thì tình huống có phần hơi phức tạp.” Lão dẩu môi lên trong lúc nói như con cóc khạc nọc độc. “Trước tiên chúng ta phải tìm một bàn tay và rồi...”
“Giải thích cho hắn sau đi,” Nerron thô lỗ cắt ngang. Gă bước tới một hốc tường, nhìn chằm chằm qua hàng rào những khúc xương chất đống phía sau. “Nếu Lelou nói đúng, thì bàn tay đã bị chặt làm bốn. Ngoài ra hẳn là nó không bị thối rữa và có những móng tay mạ vàng.” Tất cả pháp sư đều mạ vàng móng tay của mình để tránh máu của phù thủy làm chúng lên mốc.
“Quỷ tha ma bắt!” Louis lầm bầm trong lúc nghịch mấy cái nút kim cương trên áo. Vẫn còn đủ. Không thể tin tưởng những tên quỷ lùn được nữa. Cứ vờ như hắn không có mặt ở đây, Nerron. Cả hắn, cả tên nam nhân ngư và cả lão Bọ huyên thuyên vớ vẩn ấy.
Gã dùng thanh kiếm cố cạy hàng rào lên và ngập trong đống xương xẩu đến tận đầu gối. Tốt thôi. Một cái cẳng tay vụn ra dưới ủng của gã. Xương của người Goyl sẽ hóa đá sau khi chết giống như da thịt họ. Thơm tho hơn nhiều so với sự thối rữa của con người.
“Thật vớ vẩn. Ta sẽ đi tìm một nhà nghỉ.” Nét chán chường trên mặt Louis đã thay bằng sự giận dữ. Tính khí hẳn trở nên nóng nảy nếu không được xoa dịu bằng bột tiên nhí hoặc rượu. Từ một cái đầu lâu được ốp trên cây cột cạnh hắn bò ra một gã Gnom [*] to bằng bàn tay. Eaumbre tóm lấy gã trước khi gã kịp cắn Louis.
“Một tên Follet [*] vàng!” Lelou nhanh chóng lôi chủ nhân mà lão phải bảo vệ ra xa. “Rất dễ nhầm lẫn với Follet nhà, nhưng...” Ánh mắt của Nerron chặn đứng bài giảng.
Rắc.
Nam nhân ngư treo xác của tên Follet trên mấy cái mạng nhện bắt bụi bặm và ruồi muỗi giữa những hàng cột. “Nếu ta bẻ cổ một tên, đó là lời cảnh cáo cho những tên còn lại,” hắn thì thầm.
Lelou nôn ọe giữa những đống xương, nhưng Louis mê mẩn nhìn đăm đăm những cái xác nhỏ xíu, và Nerron tin đã nhìn thấy một tia ác độc lóe lên trên gương mặt bị thịt của hắn. Không phải là hoàn toàn không phù hợp cho tính cách của một quân vương trong tương lai.
“Được rồi. Tìm kiếm vui vẻ nhé.” Louis ném một cái đầu lâu vào ngực Lelou và bật cười ha hả khi lão Bọ loạng choạng vấp ngã ra sau. “Ngươi cũng ở lại đây!” hắn ra lệnh cho nam nhân ngư. “Ta không cần chó vệ sĩ chuốc rượu ta, còn gương mặt xấu xí của nhà ngươi sẽ làm các cô gái hoảng sợ mất”
Hắn quay người đi, nhưng Eaumbre đã bước đến chắn đường.
“Đây là lệnh của phụ thân ngài,” nam nhân ngư thì thầm.
“Nhưng ông ấy không có ở đây!” Louis rít lên. “Tránh cái thây cá của nhà ngươi ra, hoặc là ta sẽ đánh điện về cho phụ thân ta, báo rằng ta bắt gặp nhà ngươi lôi một cô thôn nữ đang la hét dữ dội xuống ao làng”
Hắn hất mớ tóc xoăn và nở một nụ cười mang phong cách thái tử. “Chúng ta đều sẽ được vui vẻ mà.” Rồi hắn bệ vệ bước ra khỏi nhà thờ trong tư thế của một kẻ nắm quyền lực và đóng sầm cánh cửa lại sau lưng, khiến vô số mảnh gỗ mục nát rơi xuống.
“Đi theo hắn đi,” Nerron nói với nam nhân ngư.
“Đúng, đi theo thái tử đi, Eaumbre!” Lelou nói theo, giọng run sợ.
Nhưng nam nhân ngư chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm cánh cửa mà Louis vừa mới biến mất sau đó bằng sáu con mắt.
“Đi đi, Eaumbre!” Lelou cao giọng lặp lại.
Nam nhân ngư vẫn không nhúc nhích.
Lòng tự trọng của nam nhân ngư. Cả người Goyl thậm chí cũng biết điều này.
“Đừng bận tâm. Hắn ta sẽ quay trở lại thôi,” Nerron nói. “Thái tử nói đúng. Hắn không cần chúng ta trong các cuộc nhậu nhẹt.”
Lelou rên rỉ. “Nhưng phụ thân của...”
“Ông không nghe tôi nói gì sao? Hắn sẽ trở lại!” Nerron cắt lời lão. “Chúng ta phải tìm một bàn tay với những móng được mạ vàng. Ông cũng bắt đầu tìm đi, Lelou.”
Lão Bọ muốn đáp trả. Nhưng cuối cùng lão cúi đầu xuống và bắt đầu lục lọi trong đống xương xẩu tràn ra từ hốc tường.
Eaumbre gật đầu với Nerron.
Lời cảm ơn từ sáu con mắt.
Ai mà biết được, sáu con mắt ấy còn làm tốt được việc gì.