← Quay lại trang sách

Chương 19 CÓ LẼ

Khách sạn nơi Cáo để Jacob lại cũng đang xuống cấp như cửa hàng của mụ phù thủy giả hiệu. Cơn đau làm anh thức giấc nhiều lần hơn anh thừa nhận, và cô cũng không thể tìm ra xe ngựa trên những con đường không một bóng người để đến khách sạn nào tốt hơn.

Jacob nhắm mắt lại ngay khi vừa duỗi dài người trên giường, Cáo ngồi yên bên cạnh anh cho đến khi chắc chắn rằng anh đã ngủ say. Nhịp thở của anh rất nhanh, và trên khuôn mặt anh cô nhìn thấy những cái bóng của đau đớn vẫn còn hằn lại.

Cô khẽ vuốt trán anh, như thể ngón tay cô có thể lau sạch những cái bóng ấy. Cẩn thận, Cáo. Nhưng cô nên làm gì bây giờ? Bảo vệ trái tim cô và để mặc anh một mình với cái chết?

Cô cảm thấy tình yêu trong cô đang cựa quậy như một con thú chuẩn bị thức giấc. Ngủ đi! Cô muốn thì thầm với nó. Ngủ tiếp đi. Hay tốt hơn là. Trở lại thành thứ mà mày đã từng là. Tình bạn, không hơn không kém. Không còn khao khát được chạm vào anh.

Trong giấc ngủ Jacob đưa tay lên ngực, như thể những ngón tay anh phải xoa dịu con bướm ma đang gặm nhấm trái tim anh.

Gặm nhấm trái tim tôi này!, Cáo nghĩ. Có tim thì tốt gì cho tôi chứ?

Trái tim cô cảm giác rất khác khi cô khoác bộ lông cáo trên người. Đối với loài cáo tình yêu có mùi vị của tự do. Và cơn thèm khát đến và đi như những cơn đói, không có nỗi khát khao mà con người mang lại.

Thật khó khăn để cô bỏ Jacob lại một mình. Cô lo rằng cơn đau sẽ quay trở lại. Nhưng điều cô sắp sửa làm, cô làm nó vì anh. Cáo khóa cửa căn phòng cũ kỹ lại phía sau, cầm theo chìa khóa và mảnh máu vụn.

Dunbar giờ này có lẽ đã rời khỏi bàn viết. Sớm mai đang đến gần. Cáo chỉ mới đến nhà ông một lần cùng với Jacob, nhưng loài cáo không bao giờ quên một con đường nào cả.

Hơi mất công sức một chút để giải thích với người đánh xe ngựa rằng cô không có địa chỉ trong tay, mà chỉ nhờ vào cây cối và mùi hương đánh dấu trên đường để dẫn cô tới đó, vậy mà cuối cùng ông cũng thả cô xuống được trước hàng giậu cao bao quanh nhà Dunbar. Cô nhấn chuông bên cạnh cửa cả nửa tá lần, trước khi cô nghe thấy một giọng nói cáu kỉnh vang lên từ trong nhà. Hẳn là Dunbar chỉ mới vừa đi ngủ.

Ông chĩa khẩu súng săn về phía cánh cửa trước khi mở nó ra, nhưng liền hạ vũ khí xuống ngay khi nhận ra ai đang đứng trước cửa. Không nói lời nào, ông vẫy Cáo vào phòng khách. Trên lò sưởi treo tấm chân dung người mẹ đã mất của ông và trên mặt đàn dương cầm bên cạnh ảnh của cha ông là tấm ảnh ông chụp chung với Jacob.

“Cô làm gì ở đây? Tôi nghĩ tôi đã nói quá rõ rồi chứ.” Dunbar dựng khẩu súng săn vào tường và nghe ngóng trước hàng hiện tối đen trước khi đóng cửa lại. Ông sống cùng với cha. Jacob đã từng kể lão FirDarrig già hiếm khi rời khỏi nhà. Người ta không thể chịu đựng được việc cứ bị nhìn chằm chằm. Ở Fianna vẫn còn một vài FirDarrig hàng trăm tuổi, nhưng ở Albion thì hiếm hoi như một mùa hè ấm áp.

Cáo vuốt tay dọc theo gáy những quyển sách vây xung quanh Dunbar y như ở trường đại học. Trong ngôi nhà cô đã lớn lên không có lấy một cuốn sách. Chính Jacob là người dạy cô yêu đọc sách.

“Bây giờ người ta cần cả vũ khí nếu trong nhà có một FirDarrig và mang dòng máu FirDarrig trong người sao?”

“Phòng ngừa vẫn hơn. Nhưng tôi vẫn chưa phải dùng nó bao giờ. Tôi không chắc liệu vũ khí là một phát minh tốt hay xấu. Đó là câu hỏi phải đặt ra với mỗi phát minh, nhưng tôi cảm thấy rằng đó là câu hỏi mà một người phải đặt ra quá thường xuyên thời nay.” Ông nhìn Cáo. “Cả hai chúng ta đều mắc kẹt trong thời gian, phải vậy không? Chúng ta mang quá khứ trên da thịt mình, nhưng tiếng gọi của tương lai quá lớn để chúng ta có thể làm ngơ. Cái gì đã qua và cái gì đang tới. Cái gì đã mất và cái gì được tìm thấy...”

Dunbar là một người thông minh. Thông minh hơn bất cứ ai mà Cáo biết, và trong một đêm nào đó khác cô sẽ không mong muốn gì hơn là được ngồi nghe ông giảng giải về thế giới. Nhưng không phải đêm nay.

“Tôi ở đây để Jacob không mất đi, Dunbar.”

“Jacob?” Dunbar cười to. “Và khi cả thế giới biến mất, cậu ta sẽ tìm được một thế giới khác!”

“Điều đó không ích gì cho anh ấy. Nếu chúng tôi không tìm thấy cây nỏ, anh ấy sẽ chết trong vài tháng tới.”

Mắt Dunbar là đôi mắt mèo thừa hưởng từ cha. FirDarrig, cũng như loài cáo, là những sinh vật sống về đêm. Cáo chỉ có thể hy vọng đôi mắt ấy nhìn ra được rằng cô không nói dối.

“Làm ơn đi, Dunbar. Nói cho tôi biết thủ cấp ở đâu đi.”

Căn phòng khách chìm trong im lặng. Có lẽ nước mắt sẽ có ích, nhưng cô không thể khóc khi cô đang lo sợ.

“Dĩ nhiên rồi. Phát bắn thứ ba... người con út của Guismund” Dunbar bước đến bên cây dương cầm và lướt tay trên những phím đàn. “Cậu ấy quá tuyệt vọng đến nỗi đặt niềm tin vào một câu chuyện đã bị lãng quên một nửa sao?”

“Anh ấy đã thử tất cả những thứ khác.”

Dunbar đánh một phím đàn. Cáo nghe như có nỗi u sầu của cả thế giới trong thanh âm ấy. Một đêm không ngon giấc.

“Hồng Tiên đã tìm ra cậu ấy?”

“Anh ấy tự nguyện quay lại chỗ cô ta.”

Dunbar lắc đầu. “Vậy thì cậu ta đáng bị như thế.”

“Anh ấy làm điều đó vì em trai.” Nói đi, Cáo. Dunbar tin vào chữ nghĩa. Ông sống giữa những chữ nghĩa, nhưng con bướm ma đang gặm nhấm trái tim Jacob, và không từ ngữ nào có thể ngăn được điều đó.

“Làm ơn!” Trong một giây Cáo những muốn chĩa khẩu súng săn vào ngực Dunbar. Nỗi sợ hãi khiến người ta làm điều đó. Và cả tình yêu nữa.

Dunbar ném một ánh mắt về phía khẩu súng, như thể ông đọc được ý nghĩ của cô. “Tôi suýt quên mất rằng mình đang nói chuyện với một con cáo. Lốt người của cô thật dễ lừa gạt người ta. Nhưng nó rất hợp với cô.”

Cô cảm thấy mặt mình đang đỏ lên. Dunbar bật cười, nhưng ngay lập tức khuôn mặt ông lấy lại nét nghiêm túc.

“Tôi không biết thủ cấp ở đâu cả.”

“Có, ông biết mà.”

“Ôi trời, ai khẳng định thể?”

“Loài cáo.”

“Thế thì chúng ta nói thế này: Tôi không biết, nhưng tôi có ý này.” Ông với lấy khẩu súng và vuốt dọc nòng súng. “Cây nỏ đáng giá bằng hàng trăm ngàn khẩu súng như thế này. Nó biến người sử dụng thành kẻ giết người hàng loạt. Tôi chắc là một ngày nào đó họ sẽ chế tạo ra thứ máy móc có thể làm điều tương tự. Phép mầu mới là phép mầu đã cũ. Cùng một mục đích, cùng một tham vọng...”

Dunbar chĩa mũi súng về phía Cáo - rồi hạ nó xuống.

“Thề trên danh dự của cô đi. Trên bộ lông mà cô đang mang. Trên mạng sống của Jacob. Trên tất cả những gì thiêng liêng đối với cô, rằng cậu ấy sẽ không bán cây nỏ đi”

“Tôi sẽ đưa ông bộ lông làm tin.” Chưa bao giờ cô phải thốt ra môi những lời khó khăn như thế.

Dunbar lắc đầu. “Không, tôi không cần nhiều đến thế.”

Một cái đầu ló qua cửa phòng khách. Cái mõm chuột có màu xám và đôi mắt mèo đã bị tuổi tác làm mờ đục đi.

“Cha!” Dunbar quay lại với một tiếng thở dài. “Sao cha không ngủ?” Ông đưa ông cụ đến chỗ chiếc sofa Cáo đang ngồi.

“Hai người nên nói với nhau vài chuyện,” Dunbar nói, khi ông lão FirDarrig quan sát Cáo đầy nghi ngờ. “Tin con đi, cô ấy biết tất cả về những lời nguyền và những phước lành khi khoác trên người bộ lông”

Dunbar đi ra cửa. “Truyền thống bắt nguồn từ một miền đất xa xôi,” ông nói, trong lúc bước ra hành lang, “nhưng từ gần hai trăm năm nay Albion cũng tin vào sức mạnh thần thánh của lá trà. Thậm chí vào lúc năm giờ sáng. Có lẽ chúng sẽ làm lưỡi con trơn tru hơn để nói những điều bố muốn nghe.”

Cha Dunbar bối rối nhìn con mình. Dù vậy cuối cùng ông cũng quay sang phía Cáo và quan sát cô với đôi mắt mờ đục. “Một con cáo, nếu ta không lầm,” ông nói. “Bẩm sinh sao?”

Cáo lắc đầu. “Lúc đó cháu bảy tuổi. Bộ lông là một món quà.”

Ông già FirDarrig thở dài đầy cảm thông.

“Ồ, thật không dễ dàng,” ông lẩm bẩm. “Hai tâm hồn trong một quả tim. Ta hy vọng cuối cùng phần người trong cháu sẽ không mạnh hơn. Con người khó mà chung sống hòa bình với thế giới này.”