← Quay lại trang sách

Chương 20 CÙNG DÒNG MÁU

Lại chẳng tìm thấy gì. Nerron ném một bàn tay khác vào đám xương xẩu mà họ đã tìm kiếm. Khó mà nhìn thấy Lelou sau đống xương. Eaumbre chẻ nhỏ một băng ghế ra và dùng các mẩu gỗ cắm vào những chân nến làm đuốc, nhưng bóng tối nuốt chửng ánh sáng yếu ớt mà ngọn lửa mang lại, và vẫn còn hàng ngàn khúc xương bị bóng tối che phủ, ngay cả dưới mắt người Goyl.

Sẽ ra sao nếu bàn tay không ở trong cái nhà thờ chết tiệt này? Sẽ ra sao nếu nó vẫn còn đâu đó ngoài kia, trong lòng đất ẩm? Chắc chắn là họ không thể đào tất cả xương dưới lòng đất lên!

Nerron đã dùng bằng hết những lời nguyền của mình, ước gì mình đang ở cả trăm nơi khác nhau và tự hỏi mình cả ngàn lần liệu Reckless đã tìm ra thủ cấp chưa. Nhưng tất cả những gì gã có thể làm là đào xới trong từng đống xương người trắng hếu và hy vọng vào một phép mầu.

Lelou và nam nhân ngư giúp Nerron không mấy hào hứng, nhưng ít nhất thì có thêm bốn bàn tay nữa để phân loại xương chân, xương sọ và xương sườn với xương ngón tay. Hạt tốt cho vào nồi, hạt xấu đem gieo trồng - gã tưởng mình là Cô Bé Lọ Lem. Ý nghĩ sai lầm, Nerron. Ý nghĩ ấy chỉ làm gã nhớ lại Reckless đã đánh bại gã trong cuộc tìm kiếm chiếc giày thủy tinh như thế nào.

Nam nhân ngư ngẩng đầu lên và với lấy khẩu súng.

Người nào đó vừa đẩy cánh cửa nhà thờ.

Louis vấp phải cái đầu lâu đầu tiên chắn lối hắn và vịn vào một cây cột để khỏi ngã. “Rượu vùng này còn chua hơn cả nước chanh của mẫu hậu ta,” lưỡi hắn líu lại. “Mấy đứa con gái thậm chí còn xấu hơn cả ngươi nữa, Eaumbre!”

Hẳn nhiên là hắn nôn ọe lên khắp đống xương mà họ còn chưa tìm kiếm.

“Các người còn muốn làm việc này bao lâu nữa?” Hắn quệt ống tay áo được cắt may vừa vặn chùi mép và lảo đảo đi về phía Nerron. “Cuối cùng... những cuộc tìm kiếm kho báu... một cây nỏ thần... đáng lẽ cha ta nên tìm kiếm những kỹ sư giỏi như ở Albion mới phải!”

Hắn đột ngột đứng sững lại và nhìn chằm chằm vào đống đầu lâu ở bên trái. Có thứ gì đó đang chuyển động trong đó. Eaumbaum rút thanh gươm ra, nhưng Louis nóng nảy vẫy anh ta ra xa.

“Ta sẽ tự mình bẻ cổ nó,” hắn lè nhè. “Không khó thế đâu. Con quái vật độc địa...”

Lelou ném cho Nerron một cái nhìn đầy cảnh báo. Vết cắn của một con Follet vàng cũng nguy hiểm như vết cắn của một con rắn độc. Dù vậy thứ đang bò ra giữa những khúc xương da không có màu vàng mà tay chân cũng không.

“Không!” Nerron hét lớn khi nam nhân ngư nâng thanh kiếm lên.

Ba ngón tay, nhợt nhạt như sáp nến.

Nó di chuyển nhanh nhẹn và linh hoạt như những cái chân châu chấu. Nerron cố tìm cách bắt chúng - nhưng rồi lập tức thả ra với một tiếng chửi thề. Cánh tay gã mất cảm giác đến tận vai. Bàn tay của một thầy phù thủy - người nghĩ gì vậy chứ, Nerron?

Những ngón tay hối hả chạy về phía Louis. Hắn vấp ngược ra phía sau, nhưng phía sau hắn một thứ gì đó đang bò xuống một cây cột. Ngón cái và ngón trỏ. Mảnh thứ hai. Eaumbre phóng thanh kiếm cong về hướng chúng. Những ngón tay khéo léo tránh được lưỡi dao. Louis kéo mạnh con dao của mình ra, tuy nhiên hắn ta quá say để rút nó ra khỏi vỏ đựng đeo ở thắt lưng.

“Mẹ kiếp!” hắn ta chửi lớn. “Làm gì đi chứ!”

Một mảnh bàn tay đang bò lên ủng của hắn.

“Bắt lấy nó!” Nerron hét lớn. “Làm đi!”

Trong mạch máu của Louis không còn nhiều dòng máu của Guismund chảy trong đó. Dù vậy, có lẽ nó vẫn đủ để bảo vệ hẳn. Nếu không thì... Louis đã cúi xuống. Những ngón tay quẫy đạp như những cái chân của một con bọ lớn gớm guốc, nhưng chúng không động được đến Louis. Nhìn xem, Hoàng Tử Bé đã chứng minh mình thật sự có ích! Nó bò tứ phía về phía hắn. Hai phần cổ tay bò như những con rùa trên gạch lát sàn.

Louis ghép hai mảnh lại với nhau như đứa trẻ đang chơi bộ đồ chơi lắp ghép ghê tởm. Những miếng thịt chết dính lại với nhau như sáp nóng. Phần bị cụt và móng tay vẫn còn dính chút vàng. Nerron mỉm cười. Đúng vậy, nó đúng là bàn tay gã đang tìm kiếm.

Chiếc-túi-giấu-đồ gã lôi từ trong áo jacket ra có nguồn gốc từ một dãy núi ở Anatolien, nơi người ta một đi thì khó nguyên vẹn trở về, thế nhưng mỗi tay thợ săn kho báu đều cố sở hữu được ít nhất một cái túi như thế. Bất cứ thứ gì người ta giấu vào trong đó đều biến mất và chỉ xuất hiện trở lại khi người ta chạm thật sâu vào đáy túi để tìm nó.

Nerron đưa cho Louis cái túi.

Thái tử bước lùi lại mấy bước, giấu bàn tay sau lưng như một đứa trẻ ngỗ ngược.

“Không,” hắn nói, giật mạnh cái túi khỏi tay Nerron. “Tại sao nhà ngươi phải có nó? Bàn tay đã tìm đến ta!”

Lelou không thể giấu một nụ cười hả hê, nhưng nam nhân ngư trao đổi một cái nhìn với Nerron, trong ánh mắt ấy chứa đựng ký ức về lời sỉ nhục của Louis như một viên sỏi bơi trong ao.

Tốt.

Một ngày nào đó có lẽ điều này sẽ tránh cho gã không phải tự tay mình vặn cổ Hoàng Tử Bé kia.