← Quay lại trang sách

Chương 21 BẤT KHẢ THI

Ngươi sẽ trở thành cái gì nếu không có cô ấy bở Jacob? Cáo đang nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ tàu hỏa, nhưng anh không biết chắc, cô có thực sự nhìn những gì xảy ra bên ngoài hay đang nhìn gương mặt của mình phản chiếu qua mảnh kính. Jacob thường bắt gặp những khoảnh khắc cô xem làn da người của mình như thể nó của một kẻ xa lạ.

Cáo mỉm cười khi bắt gặp ánh nhìn của Jacob, một nụ cười pha lẫn giữa tự tin và lúng túng. Nụ cười chỉ có khi cô mang làn da người, dưới lốt cáo không bao giờ có được.

Bên ngoài cửa sổ những đám khói tàu hỏa trôi lững lờ và người phục vụ lịch lãm đang đẩy chiếc xe đồ ăn với đầy những ly tách chén dĩa ngang qua. Cảm giác về cơn đau nhói từ vết bướm ma trên ngực đêm qua bất chợt đến với Jacob. Thế giới quanh anh vẫn yên tĩnh và tuyệt vời như anh đang cảm nhận, như lần đầu tiên anh bước vào thế giới sau gương. Anh nâng tách trà đã nhận từ người phục vụ. Đó là một tách sứ màu trắng có vẽ hình tiên nhí, loài mà ta có thể tìm thấy khắp trên những bông hoa ở Albion. Hai người đàn ông ở bàn bên cạnh đang tranh luận về việc sử dụng người khổng lồ trong đội thủy quân của Albion, một phụ nữ với chiếc vòng cổ tỏa sáng được làm từ những giọt nước mắt mỹ nhân ngư [*] trông như những hạt ngọc trai mềm và có thể tìm thấy rất nhiều ở bờ biển phía Đông của hòn đảo. Jacob yêu mến thế giới sau gương này biết bao, thậm chí cả khi nó có thể tước lấy mạng sống của anh.

Dù đựng trong chiếc tách tiên nhí, trà vẫn đắng khiến Jacob không nuốt nổi, nhưng nó lại giúp anh quên đi cơn đau đã tồn tại bên trong anh hàng tháng qua.

Cáo chạm vào tay anh: “Anh cảm thấy thế nào? Chúng ta sẽ nhanh đến nơi thôi.”

Những mái nhà vùng Goldsmouth, bến cảng chính của đội thủy quân hoàng gia Albion, hiện ra sau những ngọn đồi. Biển hiện lên sau bến cảng, bao la và xám xịt. Nó có vẻ yên ả hơn trong chuyến vượt biển của họ. Tốt . Jacob không thể tin nổi anh đã phải lên tàu một lần nữa.

“Anh còn tiền chứ?” Cáo khẽ hỏi từ phía bên kia bàn. “Hay anh đã tiêu hết tất cả cho những mảnh máu vụng.”

Jacob biết một nhân viên hậu cần của thủy thủ đoàn có thể giúp anh mua đồng phục hải quân nhưng dĩ nhiên không rẻ chút nào, mà chiếc khăn vàng của anh không phải lúc nào cũng tin tưởng được. Nó ngập ngừng cho ra đồng xu cuối cùng, họ đã suýt không đủ tiền mua vé tàu. Jacob cho tay vào mảnh khăn mòn vẹt và chạm phải tấm danh thiếp của Earlking. Anh không thể ngăn được tò mò. Anh rút tấm danh thiếp ra.

Vết thương đau đớn lắm, phải không? Và cơn đau sau lại càng tệ hơn cơn đau trước. Các nàng tiên yêu thích những cơn đau mà họ có thể gây ra cho con người. Nhân tiện hôm nay ta cùng đã ghé thăm em trai của cậu.

Cáo liếc nhìn anh.

“Tấm danh thiếp của ai vậy?” Cáo cố tỏ ra tự nhiên, nhưng Jacob nhận ra cô đang nghĩ đến ai. Cô chưa bao giờ quên chuyện dòng suối Sơn ca. Anh vẫn nhớ nỗi đau trong mắt cô rõ hơn cả nhớ nụ hôn của Clara. Đáng lẽ người nên nói với cô ấy chuyện đó từ lâu rồi, Jacob.

Anh đẩy tấm danh thiếp qua bên kia bàn về phía Cáo. Những chữ viết đang mờ dần đi khi cô cầm lấy nó.

“Nó quả một vật mang phép thuật!” Cáo xoay tròn tấm danh thiếp trên tay, “Norebo Johann Earlking?”

Người soát vé đi dọc khắp các toa để thông báo ga dừng kế tiếp.

“Đúng vậy, và ông ta đã đưa nó cho anh không phải trong thế giới này.” Jacob đứng dậy. Thế giới bên kia gương bất chợt ùa về rõ ràng trong anh, như thể những quần áo mà những người xung quanh anh đang mặc chỉ là trang phục hóa trang. Mũ ảo thuật, giày bốt cao, những viền xếp li... Trong một khoảnh khắc anh như lạc lối giữa hai thế giới, không ở bên này cũng không ở bên kia.

“Ông ta làm gì với Will?”

Phải rồi, làm gì? Mọi việc dường như không phải chỉ xoay quanh các món đồ cổ. Jacob không thích chuyện đó chút nào, nhưng chiếc gương giờ ở rất xa và phải mất vài tuần cho đến khi anh được gặp lại Will. Trong trường hợp anh còn có thể gặp lại Will.

Vớ vẩn ... anh sẽ gặp lại cậu ấy.

Cáo đưa tấm danh thiếp lên mũi ngửi. Luôn là thói quen của cáo dù cô đang trong lốt người. “Bạc. Và có một mùi mà em không nhận ra.” Cáo trả lại anh tấm danh thiếp và với lấy chiếc áo măng tô của cô. Anh đã ở cùng cô khi cô mua chiếc áo. Màu lông của chiếc áo măng tô gần như giống với màu lông của cô. “Hãy cẩn thận, em không thích cái mùi đó chút nào.”

Hành khách xô đẩy họ ra phía cửa toa tàu. Khói từ những đầu tàu làm ngợp cả nhà ga, nhưng gió đưa mùi hương của muối và hắc ín từ bến cảng nhẹ lan tỏa trên những đường ray xe lửa. Những phu khuân vác, những người xà ích. Hai phu khuân vác với chiếc ghế gỗ sau lưng đang chờ hai người lùn ngồi phía sau Jacob và Cáo trong khoang ăn. Cảm giác không dễ chịu chút nào khi phải chen lấn đi dọc suốt ga tàu chật ních người khi người ta chỉ cao chưa đầy một mét.

Họ leo lên một chiếc xe ngựa đang chờ ở cổng ra vào. Cáo muốn xuống ở một địa điểm mà người trong thủy thủ đoàn đã hẹn với họ, nhưng Jacob bảo xà ích đưa họ thẳng đến cảng. Họ chỉ có thể hy vọng là Dunbar đã đoán đúng về nơi giấu chiếc đầu của Kẻ Tàn Sát Phù Thủy. Nhưng để tìm được nó, trước tiên Jacob phải tìm cách lên được chiến hạm chỉ huy của hoàng gia.