← Quay lại trang sách

Chương 2

Trên đường về Margot và Kitty ngủ gà ngủ gật ở ghế sau. Kitty gối lên đùi Margot. Margot thì ngủ dựa đầu vào ghế và miệng mở to. Bố đang nghe đài NPC, thi thoảng lại mỉm cười. Mọi người đang thật thư giãn, trong khi tim tôi thì bắt đầu đập một triệu nhịp một phút, chuẩn bị cho cuộc gặp mặt.

Tôi sẽ làm nó ngay bây giờ, trong tối nay. Trước khi chúng tôi quay lại trường học, trước khi cuộc sống trở lại bình thường, và tôi và Peter sẽ chẳng còn là gì của nhau ngoài tí kỷ niệm. Giống như quả cầu tuyết, khi bạn lắc nó lên thì giống như một phép màu, mọi thứ sẽ đảo lộn trong giây lát, nhưng rồi lại quay về trạng thái ổn định ban đầu. Tôi không thể đầu hàng.

Tôi nói bố cho tôi xuống khi chúng tôi ở gần biển báo STOP trước khi vào khu phố nhà Peter. Có lẽ bố nghe được sự bức thiết qua giọng nói của tôi, nên bố chỉ nói Được rồi.

Khi xe chúng tôi đến gần, tôi thấy đèn trong nhà Peter sáng và xe cậu ấy đỗ ở trước nhà. Có cả trước minivan của mẹ cậu ấy nữa. Mặt Trời bắt đầu lặn dù vẫn còn sớm, vì giờ là mùa Đông. Phía bên khu nhà đối diện, hàng xóm của Peter vẫn bật đèn trang trí. Hôm nau có lẽ là ngày cuối cùng người ta dùng đèn ấy, vì đã sang năm mới. Năm mới, khởi đầu mới.

Tôi có thể cảm thấy mạch máu co rút dồn dập ở cẳng tay, và hồi hộp vô cùng. Tôi bước xuống ô tô và tiến đến bấm chuông. Khi nghe tiếng có người ra mở cửa, tôi vẫy tay ra hiệu cho bố đi, và bố lái xe đi. Kitty giờ đã tỉnh dậy, ghé mặt gần kính cửa sau, nhăn nhở. Con bé giơ tay ra hiệu chúc tôi chiến thắng, và tôi vẫy tay lại.

Người mở cửa là Peter. Tim tôi đập mạnh như thể đang có đậu nhảy Mexico trong lồng ngực. Cậu mặc chiếc áo sơ mi được là phẳng phiu mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Có lẽ nó là một món quà Giáng sinh. Tóc Peter phồng lên ở trên đỉnh, kiểu như vừa ngủ dậy. Cậu không có vẻ ngạc nhiên lắm trước sự xuất hiện của tôi. "Xin chào." Peter nhìn chằm chằm vào bộ váy của tôi. Tùng váy phía dưới xòe ra như một quả bóng. "Sao hôm nay cậu mặc thế này?"

"Là vì hôm nay là năm mới." Đáng ra tôi nên về nhà thay đồ trước. Ít ra như thế tôi cũng cảm thấy là mình đẹp hơn khi đứng trước cửa nhà Peter. "Giasng sinh của cậu thế nào?"

"Tốt cả." Dừng lại một lúc, Peter hỏi tôi "Thế còn cậu?"

"Mọi việc ổn. Bọn tớ có một con chó con mới, tên nó là Jamie Fox-Pickle." Mặt Peter vẫn lạnh như không; tôi đã không dự đoán trước điều này. Hoặc cũng có thể không phải lạnh lùng; chỉ là cậu ấy không thay đổi nét mặt thôi. "Liệu tớ có thể nói chuyện với cậu một lát không?"

Peter gật đầu, ra vẻ đồng ý, nhưng không hề mời tôi vào nhà. Tự nhiên tôi có suy nghĩ là phải chăng Genevieve đang ở trong nhà Peter, nhưng rồi suy nghĩ ấy cũng biến đi ngay vì nếu như thật sự là cô ta đang ở bên trong thì Peter đã không thể ở ngoài này nói chuyện với tôi. Peter để cửa khép hờ để đi giày và lấy áo khoác. Rồi cậu đóng cửa lại, và ngồi xuống bậc thềm. Tôi cũng ngồi xuống cạnh Peter, thu vén tùng váy. "Vậy có chuyện gì nào?" Peter nói, như thể tôi đang lãng phí thời gian vàng bạc của cậu.

Đến đây thì thật không ổn! Tôi đã hoàn toàn không mong đợi mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này.

Nhưng tôi đang mong muốn điều gì từ Peter nhỉ? Rằng tôi sẽ đưa cậu bức thư, rồi cậu đọc nó, rồi cậu sẽ lại yêu tôi ư? Rồi cậu sẽ ôm tôi vào lòng, rồi chúng tôi hôn nhau cuồng nhiệt, nhưng chỉ là hôn thôi. Rồi sao nữa? Rồi chúng tôi sẽ hẹn hò nhau? Rồi bao lâu sau thì cậu sẽ chán tôi và nhung nhớ Genevieve, hay là lại đòi hỏi gì đó ở tôi mà tôi chưa hoàn toàn sẵn sàng, cả sex nữa hay vẫn chỉ thế này thôi? Một người như Peter sẽ không thấy vui vẻ nếu như chỉ ở nhà và nằm xem phim trên ghế sa lông. Vì người tôi muốn nói đến đó là Peter Kavinsky chứ không phải là ai khác.

Tôi vẫn đang bị cuốn theo những câu hỏi, nên Peter lên tiếng. Lần này giọng cậu ấy có vẻ ít lạnh lùng hơn, "Chuyện gì nào Lara Jean?" Peter nhìn tôi như đang chờ đợi điều gì đó, và đột nhiên tôi thấy sợ nếu phải đưa ra bức thư.

Tôi nắm chặt lấy bức thư trong tay, và nhét sâu vào áo. Tay tôi lạnh cóng vì tôi không mang găng tay hay mũ. Có lẽ tôi nên về nhà thì hơn. "Tớ đến chỉ để... nói là tớ xin lỗi vì những điều đã xảy ra. Và... tớ mong chúng ta vẫn có thể là bạn, chúc mừng năm mới cậu."

Peter chùng mắt xuống khi nghe tôi nói. "Chúc mừng năm mới?", cậu nhắc lại. "Thế cậu đến đây chỉ để nói những điều ấy thôi sao? Xin lỗi và Chúc mừng năm mới sao?"

"Và hy vọng chúng mình vẫn là bạn," tôi thêm vào, răng cắn môi.

"Cậu hy vọng là chúng ta vẫn sẽ là bạn," Peter lại nhắc lại câu nói với giọng chua cay.

"Đúng, đó là những điều tớ đã nói." Tôi bắt đầu đứng lên. Tôi đã nghĩ sẽ ngờ Peter đưa về nhà nhưng giờ tôi không còn ý định đó nữa. Nhưng trời lạnh quá. Có lẽ tôi nên nói bóng gió gì đó... Miệng thổi hơi ấm vào tay, tôi nói "Thôi tớ về đây."

"Khoan đã nào! Hãy quay lại màn xin lỗi. Tại sao cậu lại xin lỗi, vì điều gì? Vì đã đuổi tớ ra khỏi nhà, hay nghĩ tớ là thằng hư hỏng đi rao tin là chúng ta đã quan hệ với nhau trong khi chúng mình chưa hề làm gì?"

Tôi thấy nghẹn ở cổ. Nghe Peter nói kiểu này tôi cảm thấy rất tệ. "Là vì cả hai. Tớ xin lỗi vì cả hai."

Peter nghiêng đầu sang một bên, cau mày. "Và còn gì nữa không?"

Tôi bắt đầu như con chim xù lông. Còn gì nữa không à? "Không còn gì nữa đâu. Chỉ có thế thôi." Cảm ơn Chúa là tôi đã không đưa cậu ta lá thư, vì Peter đang cư xử thật tồi. Có phải một mình tôi có lỗi trong chuyện này đâu cơ chứ!

"Cậu là người đến đây, nói "tớ xin lỗi" và "chúng ta hãy vẫn là bạn". Cậu không phải ép tớ chấp nhận lời xin lỗi nửa vời ấy đâu!"

"Ồ, vậy tớ chúc mừng năm mới cậu vậy." Giờ thì tôi bắt đầu nổi giọng đanh đá và thật hài lòng làm sao. "Chúc cậu có một cuộc sống hạnh phúc. Auld lang syne và chỉ có thế thôi."

"Được rồi. Tạm biệt cậu."

Tôi quay đi. Sáng nay tôi đã rất hi vọng, mắt tôi nhìn thấy cả bầu trời sao long lanh, tưởng tượng về cuộc nói chuyện giữa bọn tôi. Vậy mà, Chúa ơi, Peter thật là chẳng ra gì. Qủy tha ma bắt cậu ta đi!

"Nhưng đợi đã!"

Hy vọng nhảy lên trong tim tôi như thể Jamie Fox-Pickle nhảy lên giường tôi, nhanh và đọt ngột. Nhưng tôi đã quay đi, thản nhiên theo kiểu Dào, thế giờ cậu muốn gì nào, để Peter không nhìn thấy tôi.

"Có cái gì cộm trong túi cậu kia?"

Tôi lấy tay đút vào túi váy.:Gì cơ? À, không có gì đâu. Đó chỉ là một cái thư rác. Tớ thấy nó ở hòm thư nhà cậu, ở dưới đất. Yên tâm, để tớ vứt nó đi cho."

"Đưa nó cho tớ và tớ sẽ vứt nó đi," Peter nói và giơ tay ra.

"Không, tớ đã bảo là tớ sẽ vứt nó mà." Tôi cố nhét bức thư sâu vào trong túi áo trong khi Peter thì cố lôi nó ra từ tay tôi. Tôi quay người né Peter và vẫn giữ được bức thư. Peter nhún vai, tôi thì thấy nhẹ cả người. Nhưng rồi Peter đột ngột vương người ra và rút nhanh lá thư.

Tôi hổn hển, "Trả nó lại cho tớ nào."

Peter nói, giọng vô tình, "Lục lọi thư nhà người khác là phạm pháp nhé!" Rồi cậu ấy nhìn xuống phong bì. "Đây là thư của tớ. Từ cậu." Tôi cố giành giật bức thư, khiến Peter giật mình. Chúng tôi bắt đầu giành nhau; tôi cầm được ở góc phong bì, nhưng Peter không bỏ cuộc. "Thôi đi nào, cậu lại làm rách nó bây giờ!" Peter kêu lên và cố lấy nó ra từ tay tôi.

Tôi lại càng cố giữ mạnh hơn. Nhưng muộn rồi, Peter đã thắng.

Peter giữ thư ở cao trên đầu tôi, xé phong bì và bắt đầu đọc. Đứng trước mặt Peter chờ đợi thế này thật không khác gì một sự trừng phạt. Tôi đang chờ đợi điều gì? Để bị trêu thêm ư? Có lẽ tôi nên đi. Peter lại còn đọc chậm quá thể nữa.

Cuối cùng thì Peter cũng đọc xong lá thư. Cậu ấy nhẹ nhàng hỏi tôi, "Thế sao cậu đã không đưa thư cho tớ? Sao cậu lại định đi về?"

"Tớ không biết. Có lẽ tại vì cậu chẳng tỏ ra vui vẻ khi gặp tớ..." Giọng tôi thê thảm.

"Cái này gọi là phải giả vờ để giành chiến thắng. Tớ đã chờ cuộc gọi của cậu dài cổ, ngốc ạ. Những sáu ngày rồi đấy."

Tôi thấy mình như nghẹt thở. "Ồ!"

"Ồ này!" Rồi cậu cầm ve áo tôi kéo về phía mình, đủ gần để hôn. Bọn tôi đang ở gần nhau đến nỗi tôi có thể cảm thấy hơi thở của cậu phả vào mặt tôi. Gần đến nỗi nếu muốn, tôi có thể đếm số lông mi của Peter. Giọng rất khẽ, Peter hỏi, "Vậy... cậu vẫn thích tớ hả?"

"Ừ," tôi thì thầm. "Ý tớ là, kiểu thế." Tim tôi đập rộn ràng. Tôi thấy bị choáng váng. Đây phải chăng là giấc mơ? Nếu vậy thì cầu mong đừng ai đánh thức tôi dậy.

Peter nhìn tôi theo kiểu Thật lòng đi, cậu biết là cậu thích tớ mà. Tớ thích cậu, tớ thích cậu. Rồi cậu nhẹ nhàng nói, "Thế cậu có tin là tớ không phải kẻ đi nói với mọi người rằng chúng ta quan hệ trong chuyến đi không?"

"Tớ tin."

"Được rồi." Peter hít vào. "Thế... thế không có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Sanderson sau hôm tớ đi ra khỏi nhà cậu chứ?" Peter đang ghen! Điều này hâm nóng tôi nhe thể một bát súp nóng vậy. Tôi muốn trả lời là không có chuyện đó xảy ra. Nhưng Peter lại nhanh hơn tôi. "Chờ đã. Không phải nói cho tớ biết đâu. Tớ cũng không muốn biết."

"Không hề," tôi nói với giọng chắc chắn. Peter chỉ gật đầu mà không nói gì thêm.

Rồi Peter nghiêng người về tôi, rồi tôi nhắm mắt lại, tim đập mạnh. Chúng tôi đã hôn nhau bốn lần, nhưng chỉ có duy nhất một lần là thật. Tôi muốn Peter hôn tôi ngay bây giờ để tôi không cảm thấy run nữa. Nhưng Peter không làm thế, hoặc ít ra là không theo cách mà tôi muốn. Peter hôn vào má tôi, má trái rồi má phải; hơi thở cậu thật ấm. Và rồi không có gì xảy ra tiếp theo. Tôi mở mắt. Đây là hôn sao? Tại sao cậu ấy không hôn tôi theo đúng cách? "Cậu đang làm gì thế?" tôi thì thầm..

"Làm cho cậu phấn khích."

Tôi nói vội vàng, "Chúng ta hôn nhau đi!"

Peter nghiêng mặt, má cậu chạm vào má tôi. Đùng lúc này thì có tiếng cửa mở, em trai Peter chạy ra thềm và đứng khoanh tay. Tôi vội vàng ra khỏi vòng tay Peter, như kiểu vừa phát hiện ra bệnh dịch gì đó. "Mẹ muốn anh chị vào nhà và uống rược táo," thằng bé nhếch mép nói.

"Một phút thôi," Peter nói và kéo tôi lại.

"Mẹ nói ngay bây giờ," Owen nói tiếp.

Chúa ơi. Tôi nhìn Peter lo lắng. "Tớ cũng có lẽ phải về trước khi bố bắt đầu lo lắng..."

Peter hất cằm hướng về phía cửa nhà, ra hiệu cho tôi. "Chúng ta vào bên trong một tẹo thôi rồi tớ sẽ đưa cậu về nhà." Khi tôi đi vào trong, Peter bỏ áo khoác và thì thầm hỏi tôi, "Thật là cậu định đi bộ về nhà với bộ quần áo này ư? Trong thời tiết lạnh như thế này sao?"

"Không, tớ chỉ định làm cậu cảm thấy có lỗi, để cậu sẽ đưa tớ về," tôi thì thầm đáp lại.

"Hôm nay chị mặc quần áo gì lạ vậy?" Owen hỏi.

"Đây là bộ quần áo truyền thống của người Hàn Quốc mặc vào ngày đầu năm," tôi nói.

Mẹ Peter bước ra khỏi bếp với hai cốc rược đang bốc hơi. Cô mặc áo cardigan bằng len cashmere, đeo thắt lưng lỏng, và chân thì đi đôi dép mùa Đông. "Thật là đẹp quá," cô nói. "Cháu trông thật tuyệt. Thật rực rỡ!"

"Cháu cảm ơn cô," tôi nói, thấy hơi xấu hổ.

Rồi ba chúng tôi ngồi vào bàn trong phòng lớn; Owen chạy vào ngồi trong bếp. Má tôi vẫn đang nóng bừng, từ lúc nãy khi bọn tôi định làm thế. Tôi cũng tự hỏi là liệu cô ấy có biết chuyện xảy ra giữa bọn tôi hay không, không hiểu Peter có tâm sự chuyện ấy với mẹ hay không nữa.

"Giáng sinh của cháu thế nào hả Lara Jean?" mẹ Peter hỏi tôi.

Tôi thổi cốc rượu táo nóng. "Rất tuyệt ạ. Bố cháu tặng một chú cún con cho em gái cháu, nên bọn cháu vẫn còn đang tranh nhau quyền giữ cún con. Chị gái cháu cũng về nữa, nên rất tuyệt ạ. Thế còn cô, kỳ nghỉ của cô thế nào cô Kavinsky?"

"Ồ, cũng vui vẻ. Yên tĩnh." Cô chỉ tay xuống đôi dép đang đi. "Owen tặng cô đấy. Mà bữa tiệc hôm nọ thế nào? Các cháu có thích bánh quy trái cây mà Peter làm không? Nói thật là cô không ăn nổi."

Tôi ngạc nhiên nhìn sang Peter. Peter vẫn đang xem điện thoại. "Tớ tưởng cậu bảo là mẹ cậu đã làm bánh."

Cô Kavinsky cười có vẻ tự hào. "Không, Peter đã làm hết đấy. Thằng bé đã rất quyết tâm."

"Bánh quy ấy có mùi thum thủm như mùi rác ấy," Owen nói vọng ra từ bếp.

Mẹ Peter bật cười, và rồi không khí lại lắng xuống, im lặng. Tôi lại bắt đầu suy nghĩ, cố gắng nghĩ ra chủ đề gì đó để nói. Những dự định năm mới ư? Hay là bão tuyết vào tuần tới? Peter thì chẳng giúp gì cả; cậu ấy vẫn chăm chăm xem điện thoại.

Rồi mẹ Peter đứng dậy. "Cô rất vui khi gặp cháu, Lara Jean. Peter, con đừng để bạn về muộn nhé!"

"Không đâu ạ." Rồi quay ra tôi nói, "Tớ sẽ quay lại ngay; Tớ đi lấy chìa khóa."

Khi cậu đi khỏi, tôi nói, "Cháu xin lỗi đã qua đây đường đột vào ngày đầu năm như thế này. Cháu hy vọng không làm phiền gia đình mình."

"Cháu lúc nào cũng được chào đón ở đây." Cô nghiêng người và đặt tay lên đùi tôi. Rồi nhìn tôi với ánh mắt rất tâm tư, cô nói, "Cô chỉ mong cháu hãy nhẹ nhàng với trái tim của thằng bé!"

Tim tôi như võng xuống. Liệu Peter đã nói gì về chuyện của bọn tôi với cô sao?

Rồi cô vỗ nhẹ tay lên đùi tôi và đừng dậy. "Chúc cháu ngủ ngon, Lara Jean."

"Chúc cô ngủ ngon," tôi nói vọng lại.

Dù cô cười rất hiền, tôi vẫn cảm thấy như có chuyện gì đó không ổn. Có gì đó bí ẩn đằng sau giọng nói của cô. Tôi nghĩ thế. Đừng gây phiền toái cho con trai của cô chính là thông điệp mà cô muốn nói. Liệu có phải vì Peter đã buồn bực vì chuyện xảy ra? Tôi không thấy cậu ấy thể hiện ra điều đó. Hoặc có thể hai mẹ con Peter rất thân nhau. Tôi ghét bị đánh giá không tốt trước khi mối quan hệ của tôi và Peter bắt đầu.

*******

Trời hôm nay không có sao, tối om. Tôi nghĩ là thế này sẽ sớm có tuyết. Nhìn vào trong nhà, tôi đèn dưới nhà vẫn sáng, còn trên gác thì có đèn phòng chị Margot. Còn phía bên kia đường tôi vẫn thấy cây thông Nô-en bé bé ở góc cửa sổ nhà cô Rothschild.

Peter và tôi thì vẫn đang ngồi trong xe ấm cúng. Hơi nóng phả ra từ quạt. Tôi hỏi, "Thế cậu có nói với mẹ cậu là bọn mình đã chia tay?"

"Không. Bởi vì bọn mình đâu có chia tay," Peter nói, tay tắt máy sưởi.

"Chưa sao?"

Peter cười. "Chưa từng, vì cậu và tớ thậm chí còn chưa bao giờ là một cặp cơ mà, đúng không?"

Thế giờ bọn mình đã là một cặp chưa? Tôi tự hỏi, nhưng tôi chẳng nói ra vì Peter đang lấy tay ôm tôi vào lòng, để đầu tôi lại gần cậu, và tôi lại bắt đầu xao xuyến. "Đừng bối rối" Peter nói.

Tôi hôn Peter một cái rất nhanh, chỉ để chứng tỏ là tôi không bối rối chút nào.

"Hôn tớ như thể cậu đã rất nhớ tớ," Peter nói, giọng cậu hơi khàn.

"Tớ đã nhớ cậu," tôi nói. "Thư tớ viết thế còn gì."

"Ừ, nhưng..."

Tôi đã hôn Peter trước khi Peter kịp nói hết câu. Tôi hôn đúng cách. Để nói rằng tớ đã rất nhớ cậu. Và Peter cũng hôn lại tôi để chứng tỏ ý Peter cũng cùng suy nghĩ. Và dường như chúng tôi đã không gặp nhau cả bốn trăm năm. Rồi tôi chẳng thể nào nghĩ thêm được gì nữa. Tôi đắm chìm vào nụ hôn của Peter.