Chương 3
Sau khi Peter dừng xe trước cửa thả tôi xuống, tôi lao ngay vào nhà để kể chuyện vừa xảy ra cho Margot và Kitty, cảm giác mình như một chiếc ví đựng tiền vàng đang chờ được dốc sạch.
Kitty đang nằm trên ghế sa lông xem TV với Jamie Fox-Pickle ngồi gọn trên đùi, và con bé trườn người lên khi thấy tôi vào. Giọng gấp gáp, con bé nói, "Gogo đang khóc."
Bao nhiêu háo hức của tôi tán biến. "Sao cơ?"
"Em nghĩ là do chị ấy đã sang bên nhà Josh nói chuyện và có vẻ như cuộc nói chuyện không ổn lắm. Chị lên xem chị ấy thế nào đi."
Ôi không! Chuyện này thật không đúng tí nào. Anh chị ấy đáng nhẽ phải quay lại với nhau, như tôi và Peter chứ.
Kitty trở về ghế sa lông, tay cầm điều khiển. Nó đã hoàn thành nhiệm vụ thông báo.. "Thế chị với anh Peter thế nào rồi ạ?"
"Tốt cả," tôi nói. "Rất tốt." Tôi cười một cách tự nhiên và phải cố gắng nín cười ngay, vì phải thể hiện sự tôn trọng Margot nữa.
Tôi vào bếp và pha cho chị Margot một cốc trà "ngủ ngon". Tôi cho thêm hai thìa mật ong như cách mẹ vẫn làm trước đây. Tôi định cho thêm vài giọt rượu whisky. Chả là tôi xem chương trình Victorian thì thấy những cô hầu gái vẫn cho rượu whisky vào đồ uống nóng cho các bà chủ vì nó có tác dụng an thần. Tôi biết là khi đi học đại học Margot có uống rượu. Nhưng giờ chị ấy vẫn còn dư âm xây xẩm từ buổi tiệc đêm qua. Thêm nữa, tôi không nghĩ là bố sẽ đồng ý chuyện này. Nên tôi chỉ chọn chiếc cốc tôi thích nhất để đựng trà, không thêm rượu và nhờ Kitty mang lên tầng cho chị Margot. Tôi cũng dặn em là phải cư xử như một cô em gái ngoan. Tôi bày cho con bé nán lại nói chuyện với chị ấy ít nhất năm phút. Kitty chỉ đồng ý làm thế nếu tìm thấy cái gì chơi trong phòng Margot, và tôi cũng biết là con bé không muốn nhìn thấy Margot buồn. "Thôi, em sẽ chỉ mang Jamie lên cho Margot khuây khỏa thôi," Kitty nói.
Thật là ích kỷ!
Và thế là tôi đi lên phòng Margot cùng một mẩu bánh mỳ nướng với bơ và bột quế. Kitty thì đã biễn mất cùng Jamie. Margot nằm nghiêng một bên và đang khóc. "Mọi chuyện đã hết thật rồi, Lara Jean ạ," chị lí nhí. "Thực ra nó đã kết thúc, nhưng bây giờ thì nó đã 100% kết thúc. Chị đã nghĩ là nếu như chị muốn quay lại thì anh ấy sẽ đồng ý, nhưng không phải như thế." Tôi nằm xuống cạnh chị, trán tôi chạm vào lưng chị. Tôi cảm nhận được từng hơi thở của chị. Chị ép người vào gối và tôi xoa lên bả vai chị theo cách chị vẫn thích. Margot không bao giờ khóc. Nên nhìn chị khóc thế này, tôi cảm thấy như Trái Đất đang bay lệch khỏi quỹ đạo và mọi thứ đang bị bóp méo. "Anh ấy nói là sự xa cách về địa lý thật sự là rất khó, rằng chị đã đúng khi chia tay anh aasyre]sc khi đi học. Chị đã nhớ anh ấy kinh khủng, còn anh ấy thì dường như chẳng nhớ chị tẹo nào.
Tôi cắn môi, cảm thấy mình thật có lỗi vì đã gợi ý cho chị sang nói chuyện với Josh. Nên chuyện này có một phần lỗi của tôi. "Margot, anh ấy cũng đã rất nhớ chị. Anh ấy đã nhớ chị phát điên. Em thấy anh ấy một lần qua cửa sổ lớp tiếng Pháp, em thấy anh ấy ngồi trên khán đài sân vận động và ăn trưa một mình. Cảnh ấy trông thảm lắm."
Chị khịt mũi. "Thật vậy ư?"
"Vâng." Tôi không hiểu có chuyện gì với Josh. Anh ấy đã hành động như thể rất yêu chị ấy; như thể đã bị trầm cảm khi chị đi. Và giờ thì anh lại đối xử với chị thế này?
Chị thở dài nói, "Chị nghĩ... chị nghĩ là chị vẫn còn yêu anh ấy."
"Chị vẫn?" Yêu. Chị Margot vừa nói từ "Yêu". Chị ấy chưa bao giờ nói là chị yêu Josh trước đây. Nếu có thì chị chỉ nói "phải lòng", chứ chưa bao giờ nói "yêu".
Margot dùng khăn trải giường lau mắt. "Lý do chị chia tay anh ấy là vì chị không muốn trở thành đứa con gái khóc lóc khi xa bạn trai, thế mà giờ chị lại đang làm thế. Thật là thảm hại!"
"Chị là người hiếm khi mềm lòng nhất mà em từng biết, Gogo ạ," tôi an ủi.
Margot thôi sụt sịt và quay người lại, đối mặt với tôi. Chị càu nhàu, "Chị không nói mình là người dễ mềm lòng. Chị chỉ nói là chuyện phải khóc vì một anh chàng thật thảm hại."
"Ồ", tôi nói. "Em thì nghĩ chuyện khóc vì ai đó đâu có gì thê thảm lắm đâu. Nó chỉ có nghĩa là chị đã rất quan tâm đến người đó và chị đã rất buồn."
"Chị đã khóc nhiều lắm, đến mức mà chị thấy da mắt nhăn lại như quả nho khô ấy. Có đúng thế không?" Margot đảo mắt cho tôi xem.
"Mắt chị bị sưng rồi," tôi thật thà nói. "Mắt chị không quen với nước mắt. Mà em có ý kiến này!" Tôi nhảy ra khỏi giường và chạy xuống bếp. Tôi lấy một bát đá đầy với hai chiếc thìa nhỏ bằng bạc và quay lên phòng chị. "Chị nằm xuống đây," tôi hướng dẫn, và Margot ngoan ngoãn làm theo. "Chị nhắm mắt lại." Tôi đặt chiếc thìa lạnh lên mắt chị.
"Cách này hiệu quả không?"
"Em đọc hướng dẫn trên báo."
Khi thìa không còn lạnh nữa, tôi lại áp vào đá và tiếp tục đặt lên mắt cho chị, cứ thế lặp đi lặp lại. Chị hỏi tôi về chuyện với Peter, tôi đã kể cho chị nghe gần hết nhưng tránh không nhắc đến chuyện hôn hít. Vì tôi nghĩ là kể chuyện này ra thật không phù hợp khi chị đang thất tình. Đột nhiên chị ngồi dậy và nói, "Em không cần phải giả vờ thích Peter vì chị đâu nhé!" Margot nuốt nước bọt một cách khó khăn, giống như chị bị đau họng vậy. "Nếu như em vẫn thích Josh... nếu Josh thích em...". Tôi bị bất ngờ. Miệng tôi há hốc toan nói là chuyện ấy xưa lắm rồi, nhưng chị bắt tôi in lặng. "Chị biết là điều này rất khó, nhưng chi sẽ không chen ngang nữa đâu, em hiểu không? Em có thể kể chị nghe."
Tôi thấy nhẹ cả người vì chị đã cho tôi cơ hội lên tiếng. Tôi vội vàng nói luôn: "Trời ạ, Gogo ơi em không thích Josh. Không tí nào hết. Và anh ấy cũng không thích em. Em nghĩ... em nghĩ là chỉ vì cả hai người bọn em đã quá nhớ chị. Người em thích là Peter." Tôi luồn tay vào chăn và ngoắc ngón út vào tay chị. "Em thề."
Chị lại nuốt nước bọt mạnh hơn. "Thế thì chị nghĩ chẳng có lí do bí mật nào mà anh Josh lại không muốn quay lại với chị nữa. Như vậy đơn giản là vì anh không cần chị nữa rồi."
"Không, em nghĩ đơn giản là vì chị ở Scotland còn anh thì ở Virginia, và điều này rất khó khăn. Chị đã hành động thông minh khi chấm dứt mối quan hệ. Thông minh, lí trí và rất chính xác."
Mặt chị thể hiện sự nghi ngại một thoáng, sau đó cũng gật đầu. Chị nói, "Thế là đủ về chị và Josh. Chuyện của bọn chị là câu chuyện của ngáy hôm qua. Kể chị nghe về Peter đi. Đi mà, nó sẽ làm chị khá hơn đấy." Rồi chị lại ngả xuống giường, còn tôi lại đặt thìa lên mắt chị.
"Tối nay, ban đầu cậu ấy rất lạnh lùng với em. Mặt thờ ơ lắm ấy..."
"Không, em kể chị nghe từ lúc bắt đầu đi."
Thế là tôi kê từ đầu: Về chuyện bọn tôi giả vờ là một đôi, chuyện trong bể nước nóng, mọi chuyện. Chị thi thoảng lại nhấc thìa ra để nhìn tôi. Mắt chị trông đã đỡ sưng hơn nhiều, khiến tôi thấy vui hơn. Tôi đã giấu Margot mọi chuyện cả mấy tháng nay, và giờ thì chị đã biết những thứ đã diễn ra, và tôi cảm thấy bọn tôi lại thật gần gũi với nhau. Bạn không thể nào thân thiết với ai nếu như bạn giữ những bí mật cho riêng bạn.
Margot hắng giọng. Chị lưỡng lự và hỏi, "Thế Peter hôn thế nào?"
Tôi đỏ mặt. Tôi đặt tay lên môi trước khi trả lời, "Cậu ấy hôn như... như kiểu đấy là nghề của cậu ấy vậy."
Margot cười khúc khích và bỏ hẳn thìa ra khỏi mắt. "Giống như một gã "trai bao" ấy hả?"
Tôi lấy chiếc thìa và gõ vào tay chị.
"Ôi đau!" Chị vớ chiếc thìa còn lại định gõ tôi nhưng tôi đã nhanh tay hơn giật lấy nó.
"Margot... khi chị... làm "chuyện ấy", chị có bị đau không?" tôi cố gắng không nhắc đến tên Josh. Cảm giác lúc này thật lạ, tôi và Margot chưa bao giờ nói chuyện với nhau về sex, vì không đứa nào từng quan hệ. Nhưng giờ thì chị đã làm chuyện ấy, còn tôi thì chưa, nên tôi muốn biết những gì mà chị biết.
"Ừm, ý chị là, những lần đầu tiên thì hơi đau." Giờ thì đến lượt má chị hồng lên vì xấu hổ. "Lara Jean, chị không thể nói với em về chuyện này. Vì chị không quen. Sao em không hỏi Chris?"
"Vì em muốn nghe trực tiếp từ chị, Gogo. Chị phải nói em biết mọi điều về chuyện đó để em còn biết. Em không muốn làm "chuyện ấy" tệ ngay cả trong lần đầu."
"Chị và Josh chưa làm "chuyện đó" nhiều lắm đâu! Chị cũng không phải là chuyên gia. Chị cũng chỉ từng làm chuyện ấy với mỗi Josh. Nhưng nếu em có ý định làm"chuyện ấy" với Peter, em phải đảm bảo là em sẽ cẩn thận, và dùng bao cao su, và tất cả mọi thứ." Tôi gật đầu. Đây chính là lúc chị bắt đầu nói về những điều hấp dẫn. "Em phải chắc chắn, rất chắc chắn. Em phải chắc chắn là cậu ấy vuốt ve em mềm mại và nâng niu em. Điều ấy rất tuyệt vời, vì nó sẽ là một kỉ niệm luôn làm em thấy thích thú khi nhớ lại."
"Em hiểu. Nhưng mỗi lần như thế thì kéo dài bao lâu?"
"Không lâu lắm đâu. Với cả đó cũng là lần đầu của anh Josh." Chị nói giọng khao khát. Giờ thì tôi cũng thấy khao khát. Peter chắc hẳn đã làm chuyện ấy với Genevieve cả nghìn lần rồi, nên cậu ấy đã phải là chuyên gia trong chuyện ấy. Tôi có lẽ sẽ có cảm giác "lên đỉnh" ở lần quan hệ đầu tiên. Điều này nghe thật thích thú. Nếu cả hai chúng tôi đều là lần đầu thì có lẽ hay hơn vì cả hai đều không biết cảm giác ấy, nhưng đây sẽ chỉ có mình tôi.
"Không, chị không nghĩ thế. Chị luôn cảm thấy hạnh phúc vì Josh là người đàn ông đầu tiên của chị. Còn chuyện bọn chị không đi đến đâu cũng không có ý nghĩa gì." Câu nói của chị làm tôi thấy nhẹ lòng đi nhiều, rằng Margot đã không hối tiếc vì đã yêu Josh, thậm chí là khi mắt chị vẫn còn đỏ vì nước mắt.
***
Đêm hôm ấy tôi ngủ ở phòng chị, nằm cạnh chị và đắp cùng chăn. Phòng của Margot là căn phòng lạnh nhất trong nhà vì nó ở trên gara ô tô. Tôi nghe tiếng lò sửa ngắt bật liên tục.
Chị thì thầm với tôi trong bóng tối, "Chị sẽ hẹn hè với hàng tá các chàng Scotland khi quay lại trường. Biết đâu chị lại tìm được cơ hội mới với ai đó, phải không?"
Tôi cười và quay mặt về phía chị. "Không, khoan hẵng. Chị đừng có hẹn hò với các chàng ở Scotland không. Hãy chọn một anh người Anh, một từ Ai Len, một từ Scotland. Và một từ Wales. Chị làm một "tour" Vương quốc Anh đi!"
"Chị học Nhân chủng học mà," Margot nói và chúng tôi cười vang. "Nhưng em biết chuyện buồn nhất sẽ là gì không? Là sau những gỉ xảy ra, chị và Josh sẽ không bao giờ là bạn như trước đây nữa. Josh đã từng là bạn thân nhất của chị."
Tôi giả vờ nhìn chị với ánh mắt tổn thương, "Em đã nghĩ em là bạn thân nhất của chị cơ đấy."
"Em không phải là bạn thân của chị. Em là em gái của chị, và điều đó có ý nghĩa hơn nhiều."
Điều ấy có ý nghĩa hơn nhiều!
"Chị và Josh đã bắt đầu thật dễ dàng, thật vui vẻ, và giờ bọn chị lại như hơn người dưng. Chị không có cơ hội được chơi với Josh nữa, người mà chị hiểu hơn bất kì ai và cũng là người hiểu chị hơn bất kì ai."
Tim tôi nhói đau. Những điều chị nói ra thật buồn. "Theo thời gian, em và Josh thì vẫn có thể là bạn." Nhưng chúng tôi sẽ không thể như trước nữa, tôi biết điều đó. Con người vẫn luôn than vãn rằng kỉ niệm trong quá khứ luôn luôn đẹp hơn thực tại.
"Nhưng nó sẽ không như xưa nữa."
"Đúng vậy", tôi đồng tình. "Em đoán là nó sẽ không như trước đây. Rồi kì lạ sao, tôi nghĩ đến Genevieve, về quãng thời gian trong quá khứ bọn tôi đã từng làm bạn. Tình bạn ấy là tình bạn trẻ con, chứ nó không còn ý nghĩa gì nữa khi bọn tôi đều đã trưởng thành. Và tôi nghĩ là chẳng thể nào bám vào quá khứ để sống cho hiện tại.
Chính lúc này, tôi cảm thấy đây chính là thời điểm chấm dứt một kỷ đại. Không còn Josh và Margot nữa. Giờ là lúc cho sự thật, vì Margot đã khóc, vì tôi đã nghe chính từ miệng Margot nói chuyện của hai người đã kết thúc, và bây giờ là lúc mà cả hai chị em tôi xác nhận chuyện đó. Mọi thứ đã thay đổi.
"Em đừng để chuyện này xảy ra với em nhé, Lara Jean. Em đừng nghiêm trọng hóa về tương lai sẽ đi đến đâu. Em cứ yêu Peter nếu em muốn, nhưng phải biết bảo vệ trái tim của em. Không có gì là mãi mãi dù em nghĩ là như thế. Tình yêu có thể bỏ em đi, con người cũng có thể bỏ em đi, mà không có lí do nào cả. Không có gì là đảm bảo hết."
Nuốt nước bọt, tôi nói, "Em hứa là em sẽ cẩn thận." Thực ra tôi không thể hiểu hết được những điều chị nói. Làm sao tôi có thể cẩn thận nếu như tôi đang thích Peter nhiều nhiều như bây giờ?