← Quay lại trang sách

Chương 5

Peter và tôi đứng trước quầy bỏng ngô trong rạp chiếu phim. Đơn giản chỉ là một cuộc hẹn xem phim mà tôi cảm thấy như là điều tuyệt vời nhất xảy ra trong cuộc đời mình. Tôi lục tay vào túi để kiểm tra lại xem cuống vé còn không, vì tôi muốn giữ nó làm kỉ niệm.

Nhìn lên Peter, tôi thần thì, "Đây là lần hẹn hò đầu tiên của tớ đấy." Tôi cảm giác mình như một cô gái một sách được hẹn hò với một hot boy của trường, nhưng tôi chẳng sợ gì hết cả. Không mảy may tí nào luôn.

"Làm sao mà lần đầu tiên được, khi bọn mình đã đi chơi với nhau bao nhiêu lần rồi?"

"Nhưng đây là lần hẹn hò thật đầu tiên. Những lần trước bọn mình toàn giả vờ; còn lần này là thật."

Peter cau mày. "Ồ, lần này là thật ấy hả? Tớ còn chẳng nhận ra."

Tôi giơ tay định đánh vào lưng Peter, nhưng cậu cười và nắm lấy tay tôi, rồi đan tay vào tay tôi. Từ bàn tay, tôi cũng có thể cảm nhận tim tôi đang đập mạnh. Đây cũng là lần đầu tiên bọn tôi thật sự nắm tay nhau. Cảm giác này thật khác làm sao so với những lần khác. Như kiểu bị điện giật, nhưng là theo một ý nghĩa rất tốt, rất tích cực.

Chúng tôi nhích dần lên trong hàng, và tôi cảm thấy hơi lạ, cảm thấy Peter khiến tôi thấy hồi hộp. Cảm giác như Peter là một Peter khác, tôi là một Lara Jean khác, và chúng tôi đang hẹn hò vs nhau. Tôi lại bắt chuyện, "Thế khi cậu đi xem phim, câu thích sô-cô-la hay kẹo gôm?"

"Không loại nào cả. Tớ chỉ ăn mỗi bỏng ngô thôi."

"Thế thì chúng ta bị trời phạt rồi! Vì cả hai đứa bọn mình không thích ăn hai thứ kẹo ấy." Chúng tôi tiến đến quầy, bắt đầu cho tay vào túi tìm ví.

Peter cười. "Cậu nghĩ là tớ sẽ để cho bạn gái phải trả tiền vào lần hẹn hò đầu tiền của cô ấy ư?", nói rồi Peter rút ví ra và nói với người phục vụ, "Tôi lấy một hộp bỏng ngô với bơ cỡ trung bình, và chị có thể cho thêm một lớp bơ ở phần trên không? Một hộp kẹo gôm Sour Patch Kids, và một hộp kẹo sô-cô-la Milk Duds. Và một cốc sô đa vị quả anh đào.

"Làm sao cậu biết đấy là những thứ tớ muốn?"

"Tớ tinh ý hơn là cậu nghĩ đấy Covey ạ." Peter khoác tay lên vai tôi với một cách nhếch mép ra vẻ thỏa mãn, và cậu ấy vô tình chạm vào ngực tôi.

"Này cậu!"

Peter cười vẻ xấu hổ. "Xin lỗi, cậu có sao không?"

Tôi thúc vào sườn Peter, và cậu ta vẫn cười nắc nẻ khi chúng tôi bước vào phòng chiếu. Đúng lúc ấy chúng tôi trông thấy Genevieve và Emily bước ra từ phòng vệ sinh nữ. Lần cuối cùng tôi gặp Genevieve là lần cô ta đi đưa chuyện với mọi người là tôi và Peter đã quan hệ với nhau trong bể nước nóng. Tôi cảm thấy hơi hoang mang, một cảm giác "chiến đấu hay bỏ chạy" dâng lên trong tôi.

Trong giây lát, Peter bước chậm hơn và tôi không biết là sẽ xảy ra chuyện gì? Bọn tôi có phải bước đến và chào bọn họ? Hay bọn tôi chỉ cứ đi bình thường thôi? Tay Peter giữ tôi chặt hơn, và tôi cảm thấy sự hoang mang của Peter. Cậu ấy cũng đang lưỡng lự.

Và chính Genevieve là người đã giải quyết vướng mắc. Con bé đi thẳng vào phòng chiếu như thể đã không nhìn thấy chúng tôi. Bọn tôi cũng đi vào đúng phòng chiếu đó. Tôi không nhìn Peter và Peter cũng không nói gì với tôi. Tôi nghĩ là bọn tôi sẽ cùng giả vờ như Genevieve không có ở đây. Peter kéo tôi ra chọn chỗ. Bọn tôi ngồi ở phía sau, phía bên tay trái. Genevieve và Emily ngồi ở giữa. Tôi có thể thấy mái tóc vàng của con bé, chiếc áo khoác màu xám. Rồi tôi cũng cố tránh để không bị nhìn thấy nếu con bé có quay lại nhìn xung quanh.

Chúng tôi ngồi xuống. Tôi bỏ áo khoác và ngồi vào ghế. Điên thoại của Peter rung lên báo tin nhắn. Peter thoáng nhìn rồi lại cất điện thoại vào ngay. Tôi đoán đó là một tin nhắn từ Genevieve đã phá hỏng buổi hẹn hò, như con ma cà rồng để lại hai vết cắn của nó trong đêm tối.

Đèn tắt, Peter lại choàng tay ôm tôi. Liệu cậu ấy có ôm tôi như thế cả buổi chiếu phim không nhỉ, tôi tự hỏi. Tôi ngồi cứng đờ, và cố thở cho đều. Peter thì thầm vào tai tôi, "Cậu bình tĩnh đi nào Covey."

Việc thư giãn hay bình tĩnh trong trạng thái này thật không tưởng. Peter lấy tay bóp vai tôi, rồi nghiêng người đưa mặt lại gần cổ tôi, hà hít. "Cậu thơm quá," cậu ấy nói khẽ.

Tôi cười thành tiếng, hơi to một chút, làm cho một người đàn ông ngồi trước quay ngoắt lại và nhìn tôi chằm chằm. Cố kiềm chế, tôi nói với Peter, "Xin lỗi cậu, tớ hay bị nhột."

"Không sao cả," Peter nói, tay vẫn ôm tôi.

Tôi cười và gật đầu. Nhưng giờ tôi lại tự hỏi là bọn tôi cứ ve vãn nhau thế này trong suốt thời gian chiếu phim sao? Có phải vì thế mà Peter chọn ngồi ghế sau cùng trong khi những hàng ghế giữa vẫn trống. Tự nhiên tôi thấy lo lắng quá. Trong rạp đang có Genevieve và nhiều người nữa! Có thể bọn tôi đã tán tỉnh nhau trong bể nước nóng, nhưng ở đó không có ai khác nữa. Với lại tôi cũng muốn xem phim. Tôi rướn người để với lon sô đa, vừa là để thoát khỏi vòng tay của Peter

♥♥♥

Khi phim hết, dù không nói gì với nhau nhưng chúng tôi đều nhanh chân ra khỏi rạp để không phải chạm mặt Genevieve. Chúng tôi đi nhanh như thể bị ma đuổi. Mà theo tôi thấy thì Genevieve đúng là một con ma thật. Peter đói bụng còn tôi thì vẫn còn no sau khi ăn ngần ấy thứ trong rạp, nên tôi gợi ý là bọn tôi sẽ đi ăn tối và tôi sẽ ăn cùng với Peter món khoai tây chiên. Nhưng Peter nói, "vì đây là lần hẹn hò đầu tiên trong đời cậu, vậy nên tớ nghĩ bọn mình nên đi ăn hàng."

"Tớ không bao giờ tưởng tượng là cậu lại lãng mạn thế đấy," tôi nói giọng đùa cợt, nhưng đúng là tôi đã nghĩ vậy thật.

"Vậy thì cậu nên làm quen đi," Peter lên giọng hợm hĩnh. "Tớ rất biết cư xử với các cô gái."

Peter đưa tôi đến quán Biscuit Soul Food - Linh hồn của bánh quy - nhà hàng mà Peter thích nhất. Tôi quan sát Peter rưới mật ong nóng và ớt Tabasco lên thịt gà, và tự hỏi đã bao nhiêu lần Genevieve cũng ngồi như tôi và quan sát hành động của Peter. Thành phố tôi ở cũng nhỏ, nên chắc cũng không có nhiều chỗ mà Peter chưa đến cùng với Genevieve trước đây. Rồi tôi đứng lên đi vào nhà vệ sinh. Liệu Peter có nhắn tin lại cho Gen lúc không có tôi không nhỉ? Rồi tôi cố gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu. Họ dù sao vẫn là bạn, nên Peter vẫn có quyền được nhắn tin cho cô ta. Hơn nữa tôi không thể để Gen làm hỏng buổi hẹn tối nay của tôi. Tôi muốn cảm thấy vui vẻ trong khoảnh khắc này, chỉ tôi và Peter trong lần hẹn hò đầu tiên.

Tôi quay về bàn, và Peter đã ăn hết thịt gà. Trên bàn có một chồng giấy ăn. Peter có thói quen cứ sau mỗi lần ăn thì lại lau tay một lần. Trên má cậu vẫn còn dính cả mật ong, và một mẩu bánh mỳ, nhưng tôi không nói gì cả vì điều đó làm cậu ấy trông đáng yêu hơn.

"Thế cuộc hẹn hò đầu tiên trong đời cậu thế nào?" Peter hỏi tôi, duỗi dài ra ghế. "Nói tớ nghe chân thành đi."

"Tớ cảm thấy vui vì cậu biết những đồ ăn tớ thích ở rạp chiếu phim." Peter gật đầu, khuyến khích tôi nói tiếp. "Và... tớ cũng thích bộ phim."

"Tớ cũng đoán vậy. Vì cậu cứ bắt tớ phải trật tự và dán mắt vào màn hình."

"Vì ông chú ngồi trên bọn mình có vẻ hơi cáu," tôi lưỡng lự nói. Rồi tôi nghĩ xem có nên nói ra điều làm tôi suy nghĩ cả tối hay không. "Tớ không biết... có thể vì tớ, hoặc..."

Peter rướn người về phía tôi, chăm chú nghe. Gì cơ?"

Tôi thở sâu rồi nói. "Cậu có thấy điều này... hơi lạ không? Ý tớ là, đầu tiên thì bọn mình chỉ giả vò, rồi bọn mình đã như là một đôi thật, rồi chúng ta cãi nhau, rồi giờ thì tớ và cậu, ngồi đây ăn thịt gà rán. Bọn mình cứ như đang đi sai thứ tự. Cũng tốt thôi... nhưng mà nó cứ đảo lộn thế nào ấy. Có phải cậu đã muốn âu yếm tớ suốt cả buổi chiếu phim không?

"Tớ cũng thấy chưa quen lắm," Peter thật thà nói.

Tôi uống một ngụm chè ngọt, thấy nhẹ nhõm khi Peter không cho rằng tôi đang quá lo lắng.

Rồi Peter nói với tôi. "Có thể bọn mình cần một bản hợp đồng mới."

Tôi không biết là Peter đang đùa hay thật, nhưng cứ tiếp tục, "Thế nội dung sẽ có những gì nào?"

"Xem nào... tớ nghĩ là tớ phải gọi điện cho cậu hằng ngày trước khi đi ngủ. Cậu sẽ đi cùng tớ đến các trận đấu bóng vợt của tớ, và cả vài buổi tập nữa. Tớ sẽ đến nhà cậu ăn tối thường xuyên hơn. Cậu sẽ đi dự tiệc cùng tớ."

Tôi làm mặt nhăn nhó khi Peter nói đến việc đi dự tiệc. "Bọn mình chỉ làm việc mà bọn mình muốn thôi, như trước đây ấy." Rồi đột nhiên tôi nghe giọng Margot văng vẳng trong đầu. "Hãy... chúng ta hãy làm gì đó vui vẻ!"

Peter gật đầu, trông nhẹ nhõm hơn chút ít. "Đồng ý!"

Tôi thích cách Peter không quan trọng hóa mọi vấn đề. Và tôi nghĩ đây là một trong những tính cách rất đáng quý của cậu. Tính cách ấy và gương mặt cậu. Tôi có thể ngồi cả ngày mà ngắm gương mặt ấy. Tôi lại uống một ngụm trà rồi nhìn Peter. Một bản hợp đồng mới có lẽ cũng sẽ có ích, như nó sẽ giúp bọn tôi tránh được những hiểu lầm sau này hay buộc chúng tôi phải tuân thủ những điều luật. Tôi nghĩ là Margot sẽ rất tự hào về tôi vì điều này.

Tôi lôi trong túi xách ra một quyển sổ và bút. Tôi viết Hợp đồng mới của Peter và Lara Jean.

Tôi viết dòng thứ nhất, Peter sẽ luôn đúng giờ.

Peter vươn cổ, đọc ngược chữ tôi viết. "Này, cậu viết là 'Peter sẽ luôn đúng giờ' đấy hả?"

Peter càu nhàu.. "Tớ chỉ không đến có một lần mà cậu cứ nhớ dai."

"Nhưng cậu lại thường xuyên đến muộn."

"Đến muộn thì đâu có giống với việc không đến!"

"Đến muộn là không tôn trọng người phải đứng đợi cậu."

"Tớ tôn trọng cậu mà. Tớ tôn trọng cậu hơn tất cả những cô gái tớ quen."

Tôi chỉ tay vào Peter. "Cậu lúc nào cũng chỉ nói đến các cô gái. Thế trong nhóm bạn trai thì cậu tôn trọng tớ hơn cậu nào?"

Peter thu người lại và giả bộ hơi gầm gừ. Tôi rướn người ra phía trước, túm lấy cổ áo Peter và hôn cậu trước khi bọn tôi bắt đầu đấu khẩu tiếp. Dù sao chúng tôi cũng chỉ cãi vặt chứ không nhằm làm tổn thương nhau. Cãi nhau kiểu này còn làm cho bọn tôi cảm thấy gần gũi nhau hơn

Và chúng tôi đã thỏa thuận viết những điều này trong hợp đồng.

Peter sẽ không bao giờ đến muộn hơn 5 phút.

Peter không được nói dối Lara Jean dưới bất kỳ hình thức nào.

Peter không bắt buộc phải gọi điện thoại cho Lara Jean trước khi đi ngủ, nhưng có thể làm vậy nếu muốn.

Lara Jean chỉ phải đi dự tiệc cùng Peter nếu muốn.

Peter sẽ đón Lara Jean khi nào Lara Jean muốn.

Lara Jean và Peter sẽ luôn nói với nhau sự thật.

Tôi còn muốn thêm một điều vào bản hợp đồng, nhưng sợ lại bắt đầu một đề tài thảo luận mới trong khi mọi việc đang diễn ra yên ổn.

Peter có thể làm bạn với Genevieve miễn là Peter không giấu giếm gì với Lara Jean.

Hoặc cũng có thể là Peter sẽ không nói dối Lara Jean về chuyện giữa Peter và Genevieve. Viết thế này thì hơi dài dòng quá, tôi mong gì đó ngắn gọn như kiểu Peter luôn phải nói sự thật với tôi. Nhưng thật tình thì tôi lại muốn viết là Peter phải đặt Lara Jean quan trọng hơn Genevieve. Mà điều này thật khó nói ra. Và tôi không thể nói ra điều đó. Tôi không có kinh nghiệm hẹn hò hội con trai, nhưng tự ti kiểu này sẽ chỉ làm hỏng mối quan hệ, tôi nghĩ vậy.

Tôi cắn môi; thôi thì tôi sẽ không nói ra điều tôi đang nghĩ. Nhưng vẫn còn một điều mà tôi muốn làm rõ.

"Peter này?"

"Sao cơ?"

"Tớ không muốn bọn mình làm tổn thương trái tim nhau."

Peter cười tự nhiên; lấy tay ép vào má tôi, "Thế cậu định làm tổn thương trái tim tớ à, Covey?"

"Không, và tớ cũng chắc chắn là cậu cũng không muốn làm tan vỡ trái tim tớ. Không ai có dự định ấy cả."

"Vậy thì cậu viết vào hợp đồng đi. Lara Jean và Peter thề là sẽ không làm tan vỡ trái tim nhau."

Tôi quan sát Peter và cảm thấy nhẹ nhõm biết nhường nào. Tôi viết vào quyển sổ. Lara Jean và Peter sẽ không làm tan vỡ trái tim nhau.