Chương 7
Sáng hôm sau tôi chọn quần áo cẩn thận để đi đến trường. Chris nói tôi nên chứ thoải mái, có nghĩa tôi nên chọn trang phục kiểu thích-thì-nhìn-đi. Margot thì cho rằng tôi phải tỏ ra "trên cơ", tức là chọn bộ đồ ra dáng trưởng thành, ví dụ như một chiếc váy bút chì hay một chiếc áo khoác kiểu com lê. Nhưng bản năng mách bảo tôi "ẩn náu". Một chiếc áo len thùng thình như kiểu một cái chăn. Quần leggings, bốt màu nâu của chị Margot. Tôi ước mình có thể đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai, nhưng đội mũ trong trường lại bị cấm.
Tôi tự làm cho mình một bát ngũ cốc Cheerios với chuối thái lát mỏng, nhưng không tài nào nuốt nổi. Tôi quá lo lắng.. Margot thấy vậy nên đã để một túi hạt điều vào cặp tôi. Thật may mắn là Margot vẫn ở nhà và chăm sóc tôi chu đáo. Ngày mai chị sẽ lại quay lại Scotland.
Bố áp tai vào trán kiểm tra nhiệt độ cơ thể tôi. "Con ốm à? Tối qua con cũng không ăn gì cả."
Tôi lắc đầu. "Chắc là do chuột rút thôi ạ. Con sắp đến kỳ 'nguyệt san'." Tôi chỉ cần nói đến chuyện kinh nguyệt thì y như một "thần chú", bố sẽ không hỏi gì thêm.
"À," bố gật đầu thấu hiểu. "Sau khi ăn xong, con có thể uống hai viên thuốc giảm đau để không bị bị đau bụng."
"Con biết rồi ạ," tôi nói. Việc nói dối bố thật không hay ho gì, nhưng tôi cũng không muốn phiền bố những việc cỏn con. Bố sẽ không bao giờ có thể biết về chuyện đoạn video, không bao giờ.
Peter có mặt trước cửa nhà tôi đúng giờ. Cậu ấy khá nghiêm túc chuyện hợp đồng. Margot đưa tôi ra đến cửa, và dặn tôi, "Em cứ ngẩng cao đầu nhé! Em đã không làm gì sai trái cả."
Khi tôi bước vào xe, Peter quay người sang phía tôi và hôn vào môi. Bị bất ngờ, tôi bật ho vào miệng Peter. "Xin lỗi cậu," tôi nói.
"Không sao đâu," Peter nhẹ nhàng đáp lại. Rồi Peter quay xe; đoạn tay ném cho tôi điện thoại. "Cậu kiểm tra Anonybitch đi!"
Tôi mở Insstagram trên điện thoại Peter và tìm tài khoản Anonybitch. Tôi thấy bức ảnh một chàng trai say rượu bị vẽ hình "của quỷ" đầy mặt. Anh ấy giờ đã đứng đầu số lượt xem. Tôi há miệng kinh nhạc! Vậy là video của bọn tôi đã được gỡ! "Peter, sao cậu làm được việc này?"
Peter nháy mắt. "Tớ viết tin nhắn cho Anonybitch tối qua, và nói họ phải gỡ ngay đoạn video xuống hoặc sẽ bị kiện. Tớ còn nói chú tớ là luật sư, và chúng ta thì chưa đến tuổi thành niên." Peter bấm nhẹ vào đầu gối tôi.
"Chú cậu là luật sư thật ư?"
"Không, chú tớ có tiệm pizza ở New Jersey." Bọn tôi cùng cười vang. Thật là nhẹ nhõm làm sao. "Nghe này, hôm nay cậu đừng có lo lắng gì nhé! Nếu ai nói gì thì tớ sẽ đá mông người đó."
"Tớ ước gì tớ biết ai đã làm việc này. Tớ đã gần như chắc chắn là hôm ấy chị có mỗi bọn mình."
Peter lắc đầu. "Bọn mình đâu có làm gì sai! Ý tớ là ai để ý nếu như bọn mình có vuốt ve nhau trong để nước nóng Hay ai thèm để ý là bọn mình quan hệ với nhau hôm ấy hay không?" Tôi thở dài. Peter nhanh nhảu nói tiếp, "Tớ biết, tớ biết. Cậu kkhông muốn bị mọi người hiểu lầm. Chúng ta đã không quan hệ, và tớ đã nói với Anonybitch vậy."
"Peter, con gái khác con trai mà."
"Tớ hiểu. Cậu đừng căng thẳng nữa. Tớ sẽ tìm ra thủ phạm." Peter nhìn thẳng, trông nghiêm nghị và không hề giống với Peter thường ngày; cậu ấy ghi thêm điểm trong mắt tôi chỉ nhờ thái độ quyết này.
Ôi, Peter, tại sao cậu có thể đẹp đến vậy! Nếu Peter không quyến rũ đến thế thì hôm ấy tôi đã không nhảy vào bể nước nóng. Nên tội lỗi này là của Peter hết. Chỉ trừ một điều. Đó là chính tôi là người bỏ giày và nhảy xuống, vì tôi muốn thế. Tôi cảm kích khi Peter đang xử lý chuyện này một cách nghiêm túc. Nếu là Genevieve thì chắc con bé chẳng bao giờ thèm quan tâm; con bé chưa bao giờ có vấn đề gì với việc hôn nhau nơi công cộng hay việc trở thành trung tâm chú ý. Nhưng tôi thì khác, tôi rất để ý cách mọi người nhìn tôi.
Peter quay đầu lại và nhìn thẳng vào tôi, cố đọc ánh mắt và gương mặt tôi. "Cậu không hối tiếc vì chuyện đã xảy ra đấy chứ, Lara Jean?"
Tôi lắc đầu. "Không, không hề." Peter cười với tôi, ngọt ngào đến mức tôi chỉ biết nhoẻn cười lại. "Cám ơn cậu đã giúp gỡ video xuống, vì tớ."
"Vì chúng ta," Peter nói. Tớ làm vậy cho cả hai bọn mình." Rồi Peter đan tay vào tay tôi. "Là tớ và cậu mà, nhóc!"
Tôi nắm chặt tay Peter. "Nếu chúng ta sát cánh cùng nhau, mọi việc sẽ ổn."
♥♥♥ (Truyện được re-up tại tudinhhuong512.wordpress.com)
Khi tôi đi vào sảnh, bọn con gái bắt đầu thì thầm, còn bọn con trai thì khúc khích. Một cậu trong đội bóng vợt còn chạy qua Peter và muốn đập tay high-five nhưng bị Peter gạt đi.
Lucas tiến lại gần tôi khi tôi đang một mình loay hoay lấy sách ra khỏi tủ. "Tớ sẽ không vòng vo," Lucas nói. "Tớ chỉ muốn hỏi cậu. Cô gái trong đoạn video có đúng là cậu không?"
Tôi bình tĩnh thở sâu. "Ừ, đó là tớ đấy."
Lucas thở dài. "Chết tiệt!"
"Ừ."
"Vậy... các cậu đã..."
"Không, bọn tớ không làm gì cả, không gì hết."
"Tại sao không?"
Mặc dù không có lý do nào để xấu hổ, câu hỏi của Lucas vẫn làm tôi cảm thấy ngượng. Bởi vì tôi chưa bao giờ từng tâm sự với ai về chuyện tình dục, vì có ai từng định hỏi tôi về chuyện đó chứ?
"Chẳng có lý do gì đặc biệt. Đơn giản là vì bọn tớ đã không làm thế mà thôi. Tớ chưa sẵn sàng, và tớ không biết Peter có thế không. Bọn tớ thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau về sex."
"Ồ, Peter thì chắc chắn chẳng lạ lẫm gì chuyện đó rồi. Điều này là hiển nhiên." Lucas mở to rđôi mắt màu xanh da trời để nhấn mạnh điều cậu vừa nói. "Tớ biết cậu rất ngây thơ, Lara Jean. Nhưng Kavinsky thì không hề. Tớ nói với cậu điều này với tư cách một đứa con trai đấy."
"Tớ không thấy chuyện ấy liên quan gì đến tớ," tôi nói. Mặc dù thi thoảng tôi cũng nghi ngờ và tự hỏi bản thân về điều này. Peter và tôi có nói với nhau một lần, rằng liệu hai người sau khi hẹn hò với nhau một thời gian thì có tự nhiên quan hệ với nhau hay không. Mà tôi cũng chẳng nhớ Peter đã nói gì. Đáng nhẽ tôi phải để ý hơn. "Cậu nghe này, chỉ vì Peter và Genevive đã làm chuyện ấy với nhau... như lũ thỏ hoang hay gì chăng nữa..." Lucas khúc khích cười khi nghe tôi nói vậy và bị tôi véo nhẹ. "Chỉ vì họ đã làm chuyện ấy với nhau thì không có nghĩa là bọn tớ cũng sẽ làm chuyện ấy với nhau hoặc là Peter muốn chuyện đó." Chẳng phải tôi nghĩ đúng sao?
"Cậu ta chắc chắn là muốn vậy rồi."
Tôi nuốt nước bọt. "Ồ, nếu vậy thì thật là buồn. Nhưng thật lòng tớ không nghĩ vậy." Chính lúc này, tôi quyết định là tình yêu của tôi và Peter như việc làm món bò nướng, cần nướng với lửa nhỏ và rất chậm. Bọn tôi sẽ sưởi ấm tình cảm dần dần. Tôi nói một cách tự tin, "Chuyện của bọn tớ khác hẳn chuyện của Peter và Genevieve trước đây. Điều quan trọng là cậu không bao giờ nên so sánh hai mối quan hệ với nhau, được chưa nào?" Tôi nói vậy, nhưng thật ra trong đầu luôn luôn so sánh chuyện của tôi với Peter và Genevieve.
♥♥♥
Trong giờ tiếng Pháp, tôi nghe tiếng Emily Nussbaum thầm thì với Genevieve. "Nếu con bé có thai thì theo cậu, Kavinsky có trả tiền phá thai không nhỉ?"
Genevieve thì thầm đáp lại. "Không đời nào. Cậu ta rẻ tiền lắm. Hoặc chỉ trả một nửa là cùng." Và mọi người cười ồ lên.
Mặt tôi nóng đỏ lên vì cảm giác bị sỉ nhục. Tôi muốn hét lên với bọn họ là Bọn tôi không quan hệ. Bọn tôi chỉ vuốt ve nhau một chút thôi! Nhưng việc ấy hóa ra sẽ chỉ làm cho mọi người xung quanh thỏa mãn hơn, như cách chị Margot vẫn thường nói. Nên tôi vênh mặt lên, giơ mặt lên càng cao càng tốt, cao đến mức thấy đau cả cổ.
Có lẽ chính Genevieve đã làm việc này. Có lẽ là con bé thực sự rất ghét tôi.
Cô Davenport tóm được tôi khi tôi đang đi sang phòng khác cho tiết học tiếp theo. Cô đặt tay lên vai tôi và nói, "Lara Jean, em thế nào?"
Tôi biết là cô chẳng hề để ý gì đến tôi, cô chỉ muốn tán chuyện. Cô là người buôn dưa lê giỏi nhất trong số các giáo viên và thậm chí trong cả đám học sinh. Với cả tôi không có ý định thành chủ đề bàn tán trên phòng hội đồng. "Em ổn," tôi nói vui vẻ. Cố gắng lên, cố gắng lên nào!
"Cô đã xem đoạn video -" cô thì thầm, mắt nhìn quanh xem có ai đang nghe gọi tôi không. "- của em và Peter trong bể nước nóng."
Tôi nghiến chặt răng vào nhau, chặt đến mức cảm thấy đau răng sau đó.
"Em chắc đã rất buồn với những lời bình luận. Cô không trách cứ gì em." Cô Davenport thực sự nên sống cho ra sống nếu như cuộc sống hiện tại của cô là lên mạng xem video của học sinh trong kỳ nghĩ lễ Giáng sinh. "Bọn trẻ con có thể rất tàn nhẫn. Tin cô đi, cô biết điều đó từ kinh nhiệm của bản thân. Hơn nữa cô cũng không nhiều tuổi hơn các em là mấy."
"Em thực sự ổn ạ. Nhưng dù sao em cũng cảm ơn cô đã quan tâm." Không có gì để chọc ngoáy thêm đâu cô yêu quý, tôi nghĩ bụng.
Cô Davenport dài môi. "Được rồi. Nếu như em cần ai đó để chia sẻ thì em biết là cô luôn sẵn sàng lắng nghe. Hãy để cô được chia sẻ cùng em. Em có thể đi dạo cùng cô bất cứ lúc nào; cô sẽ để lại tin nhắn cho em."
"Cảm ơn cô, cô Davenport." Tôi nhẹ nhàng lách khỏi vòng tay của cô.
Rồi tiếp đến là cô Duvall, cố vấn nhà trường. Cô thấy tôi trên đường sang lớp tiếng Anh. "Lara Jean," cô gọi, rồi ấp úng nói, "Em là một cô gái thông minh và tài năng. Em không phải là kiểu người bị lôi kéo vào những chuyện không hay như thế này. Cô sẽ không vui nếu như em lầm đường."
Tôi cảm giác như nước mắt tôi đang chảy ngược vào trong, và chỉ muốn trào ra ngoài. Tôi luôn kính trọng cô Duvall, và muốn được cô đánh giá tốt về mình. Không biết làm gì hơn, tôi chỉ gật đầu.
Cô chạm nhẹ vào cằm tôi. Nước hoa của cô phảng phất hương thơm cánh hoa hồng. Cô là một phụ nữ đứng tuổi; làm việc ở trường lâu lắm rồi. Cô rất quan tâm đến học sinh; và cô là người mà bọn học sinh chúng tôi vẫn chạy đến chào sau mỗi kỳ nghỉ Đông. "Bây giờ là lúc em để cho mọi chuyện lắng xuống, và suy nghĩ nghiêm túc cho tương lai, chứ không phải những chuyện tình trẻ con thời trung học. Em đừng để những lý do khác làm mình sao nhãng, được không nào?"
Tôi lại gật đầu.
"Tốt rồi, cô gái ngoan," cô nói. "Cô biết là em giỏi giang hơn thế."
Những chữ cô nói vang vọng trong đầu tôi:Ggiỏi giang hơn thế." Hơn cái gì cơ? Hay hơn ai cơ?
♥♥♥
Đến giờ ăn trưa, tôi trốn ra khu vực phòng tắm của nữ sinh để không phải chạm mặt với ai. Trớ trêu là Genevieve đang đứng soi gương và tô lại son môi trong đó. Mắt chúng tôi chạm nhau trong gương. "Chào đằng ấy." Đó là cách Genevieve vẫn thường chào, "Chào đằng ấy", nghe thật kênh kiệu làm sao.
"Là cậu ư?" Tiếng tôi bị dội lại bởi những bức tường.
Genevieve vẫn đưa son đều tay, rồi đóng nắp khi đã tô xong "Là tớ?"
"Cậu là người đã gửi đoạn video đến Anonybitch?"
"Không phải," Genevieve nói với giọng chế giễu, môi mỏng tang, miệng nhếch lên ở góc bên phải. Đó chính là lúc tôi nhận ra con bé đang nói dối. Genevieve luôn có bộ mặt như thế khi nói dối mẹ. Mặc dù bản thân tôi đã nghi ngờ, đã đoán người đó chính là Genevieve, nhưng sự xác nhận lúc này từ con bé làm tôi cảm thấy nghẹt thở.
"Tớ biết là giờ bọn mình không còn là bạn của nhau nữa, dù tớ và cậu đã từng là bạn thân. Cậu quen chị và em gái tớ, cả bố tớ nữa. Và cậu cũng biết tớ. Cậu biết là điều này làm tớ cảm thấy đau lòng như thế nào đấy." Tôi nắm chặt tay cố không để nước mắt tuôn ra. "Tại sao cậu lại có thể làm chuyện đó?"
"Lara Jean, tớ xin lỗi về chuyện đã xảy ra với cậu, nhưng tớ đã không liên quan gì hết." Genevieve nhún vai ra vẻ đồng cảm, và lại một lần nữa: Genevieve nhếch mép lệch về phía bên phải.
"Đó chính là cậu. Tớ biết điều đó. Một khi Peter tìm ra..."
Lúc này thì Genevieve nhướn một bên mày. "Cậu ta sẽ làm sao? Sẽ đá đít tớ à?"
Tôi giận đến mức run cả tay. "Peter sẽ không làm vậy vì cậu là con gái. Nhưng cậu ấy sẽ không tha thứ cho cậu. Nói cho cậu biết là tớ khá hả hê, vì hành động của cậu đã giúp Peter nhận ra con người thật của cậu."
"Cậy ấy biết chính xác tớ là người như thế nào. Và cậu biết không? Peter vẫn còn yêu tớ hơn nhiều lần thích cậu. Cậu sẽ thấy." Rồi Gen quay gót và bước ra.
Vậy là rõ, con bé đang ghen với tôi. Nó không thể chịu cảnh Peter bước đi cùng tôi chứ không phải cùng nó. Nhưng Genevieve đang tự làm khó mình. Vì một khi Peter biết sự thật thì Peter sẽ không bao giờ cư xử với Genevieve như trước đây nữa.
♥♥♥
Giờ tan học, tôi chạy ra bãi đỗ xe nơi Peter đã đứng chờ sẵn. Vừa ngồi vào ghế, tôi nói ngay, "Đó là Genevieve!" Tôi thấy như bị chuột rút. "Con bé chính là người đã gửi video cho Anonybitch. Con bé vừa thú nhận với tớ!"
Peter nghiêm nghị hỏi tôi, "Cô ấy nói là cô ấy là người quay phim à? Cô ấy có nói chính xác như thế nào không?"
"Ồ, không." Những từ con bé nói ra là gì nhỉ? Tôi chỉ có cảm giác ấy thôi, vì giờ lục lại trí nhớ thì hình như con bé đã không rõ ràng thừa nhận đã làm việc đó. "Gen không trực tiếp thú nhận, nhưng gián tiếp thì có, thông qua điệu nhếch mép." Tôi nhại lại cách nhếch mép của Genevieve. "Cậu thấy không? Điệu bộ ấy nói lên tất cả."
Peter nhướn một bên mày. "Thôi nào Covey."
"Peter!"
"Được rồi, tớ sẽ đi nói chuyện với Gen." Rồi Peter khởi động ô tô.
Tôi hỏi Peter, "Thế có thầy cô giáo nào hỏi cậu về chuyện đoạn video không? Thầy White chẳng hạn?" Tôi đã khá chắc chắn về câu trả lời của Peter nhưng vẫn hỏi.
"Không, tại sao? Có ai hỏi gì cậu sao?"
Đây chính là điều mà chị Margot vẫn nhắc nhở tôi, đó là tiêu chuẩn kép. Con trai sẽ vẫn luôn là con trai, còn con gái thì lúc nào cũng phải thận trọng hơn về cơ thể, về tương lai, về cách mọi người đánh giá mình. Rồi đột nhiên tôi hỏi cậu, "Khi nào cậu sẽ nói chuyện với Genevieve?"
"Tớ sẽ qua nhà cô ấy tối nay."
"Cậu sẽ đến tận nhà ấy hả?" tôi nhắc lại.
"Ừ, chắc thế. Tớ phải nhìn thẳng vào mặt cô ấy xem cô ta có nói dối không. Tớ sẽ làm sáng tỏ cái gọi là "thú nhận" mà cậu tin chắc."
♥♥♥
Chúng tôi dừng lại mua hamburger và sinh tố trên đường về vì Peter đói bụng. Về tới nhà, tôi đã thấy Margot và Kitty đang chờ. "Kể cho bọn chị nghe đi nào," Margot nói, tay đưa cho tôi một cốc ca cao. Tôi còn nhìn vào cốc ca cao để xem chị có để cho tôi ít marshmallow trong đấy hay không.
"Thế anh Peter đã giải quyết được vấn đề chưa?" Kitty tò mò.
"Rồi! Peter đã bắt Anonybitch gỡ đoạn video xuống. Cậu ấy nói chú mình là một luật sư nổi tiếng, trong khi chú cậu ấy chỉ là chủ một quán pizza ở New Jersey."
Margot cười, nhưng lại nghiêm nghị ngay lập tức. "Thế ở trường mọi người có kinh khủng lắm không?"
Tôi nói không hề suy nghĩ. "Không chị ạ, không đến nỗi tệ lắm đâu." Tôi thấy như vừa nuốt một cục tự hào to tướng khi làm bộ mặt như không có gì trước mặt Margot và Kitty. "Nhưng em khá chắc chắn là em biết kẻ nào đã làm việc đó."
Hai chị em đồng thanh, "Ai vậy?"
"Genevieve, đúng như Chris đã nói. Em gặp con bé trong phòng vệ sinh, và nó đã chối. Nhưng điệu nhếch môi của con bé khi nói thì em chắc chắn là nó đã nói dối." Rồi làm lại điệu bộ đó. "Gogo, chị có nhớ không?"
"Chị nghĩ là có," chị nói, nhưng tôi có thể đoán là chị chẳng nhớ. "Thế Peter có nói gì khi em nói với cậu ấy kẻ phát tán chính là Genevieve? Cậu ấy đã tin em, đúng không?"
"Không hẳn," tôi thoái thác, miệng thổi cốc ca cao nóng. "Ý em là cậu ấy nói sẽ gặp con bé nói chuyện và tìm hiểu ngọn ngành."
Margot tỏ vẻ không tán thành. "Cậu ta đáng lẽ phải ủng hộ em mới đúng."
"Cậu ấy ủng hộ em mà Gogo." Tôi đan tay vào tay chị. "Cậu ấy đã làm như thế này này. Cậu ấy nói "'Là tớ và cậu mà, nhóc!' Lãng mạn lắm ấy."
Chị cười khúc khích. "Đúng là hết cách với em, nhưng đừng thay đổi nhé!"
"Em ước gì chị không phải đi ngày mai," tôi thở dài. Tôi bắt đầu cảm thấy nhớ chị. Margot ở đây, đưa ra những nhận xét và lời khuyên, làm cho tôi cảm thấy được che chở. Chị luôn truyền cho tôi sức mạnh.
"Lara Jean, em đã có nó rồi," chị nói và tôi dỏng tai, soi kỹ xem có tí nghi ngờ hay nhầm lẫn nào ở chị, hay dấu hiệu nào cho thấy chị nói chỉ để động viên tôi. Nhưng chẳng có gì cả. Chỉ có sự tin tưởng.