← Quay lại trang sách

Chương 8

Đó là buổi ăn tôi cuối cùng trước khi chị Margot quay lại Scotland. Bố nấu món sườn theo kiểu Hàn Quốc, và khoai tây bỏ lò với pho mát. Bố thậm chí còn nướng cả bánh chanh. Bố nói, "Trời lạnh và xám xịt nên bố nghĩ chiếc bánh ga tô vị chanh sẽ như là một Mặt Trời nhỏ cho chúng ta." Rồi bố vòng tay qua eo tôi, đét nhẹ một cái. Dù bố không nói gì nhưng tôi hiểu là bố đang muốn làm cho tôi thấy vui hơn.

Như mọi lần, bọn tôi chưa động đũa trước khi trả lời những câu hỏi của bố. "Món galbi jjim này có giống bà nấu không?"

"Về cơ bản là có bố ạ," tôi nói. Nghe vậy bố có vẻ cụt hứng nên tôi vội vàng nói thêm, "Ý con là có khi còn ngon hơn bà nấu ấy chứ."

"Bố làm mềm thịt theo cách bà làm," bố nói. "Nhưng thịt vẫn dính vào xương, không được như bà làm, con thấy không? Nấu đúng ra thì ăn galbi jjim không cần dùng đến dao."

Margot nghe vậy vội buông con dao đang cắt thịt. "Lần đầu tiên bố ăn món này là với mẹ. Mẹ dẫn bố đi ăn nhà hàng Hàn Quốc vào lần hẹn hò đầu tiên, và mẹ chọn món cho cả hai người bằng tiếng Hàn rồi giải thích với bố từng món một. Bố đã bị mẹ các con chinh phục luôn tối hôm đó.Tiếc là giờ không có ai trong các con học tiếng Hàn cả." Miệng bố nhếch sang một bên nhưng rồi mỉm cười ngay sau đó.: "Ăn thôi nào các con!"

"Ở trường Đại học Virginia có khóa học tiếng Hàn," tôi nói. "Nếu con vào được Đại học thì nhất định con sẽ học tiếng Hàn."

"Mẹ con sẽ rất vui vì điều này." Bố nói, mắt bố lại thoáng buồn.

Đến lượt Margot lên tiếng. "Món galbi jjim này rất ngon bố ạ. Ở Scotland không có quán ăn Hàn Quốc."

"Vậy thì con mang theo ít rong biển đi," bố gợi ý. "Và có ít trà sâm bà mang về từ Hàn Quốc đấy. Con nên có cả nồi cơm điện nữa."

Kitty nhăn nhó. "Nhưng thế thì nhà mình nấu cơm bằng gì hả bố?"

"Thì mình sẽ mua nồi mới." Rồi bố say sưa, "Một điều mà bố rất muốn thực hiện là cả nhà ta sẽ đi nghỉ ở Scotland. Điều đó sẽ rất tuyệt phải không nào? Mẹ các con đã luôn ước cả nhà cùng đi Hàn Quốc. Các con vẫn còn rất nhiều họ hàng ở đó."

"Thế bà có đi cùng nhà mình được không ạ?" Kitty hỏi. Con bé lén đút thịt cho Jamie dưới bàn. Mắt Jamie nhìn chúng tôi hau háu.

Câu hỏi của Kitty làm bố gần như bị sặc khi đang căn một miếng khoai tây. "Thật là một ý kiến tuyệt vời," bố nói. "Chị con sẽ là người hướng dẫn du lịch rất tốt.

Margot và tôi nhìn nhau cười. Bà sẽ làm cho bố phát ngốt sau một tuần mà thôi. Còn với tôi, điều làm tôi thích thú là được đi mua sắm. "Trời ơi, chỉ nghĩ đến những thứ đồ văn phòng phẩm đẹp đẽ," tôi nói. "Rồi quần áo, rồi cặp tóc, rồi kem trang điểm B&B. Con phải lên một danh sách vậy."

"Bố ơi, bố cũng có thể tham gia lớp nấu ăn Hàn Quốc," Margot gợi ý.

"Đúng thế! Để đến Hè rồi chúng ta sẽ quyết định nhé," bố nói. Tôi có thể nói ngay là bố đang rât hào hứng. "Vì phụ thuộc vào thời khóa biểu của mọi người. Margot, con sẽ về nhà vào tất cả các mùa Hè, phải không?" Tuần trước chị cũng đã nói vậy.

Chị cúi mặt xuống đĩa. "Con chưa chắc, con chưa quyết định gì cả." Bố trông bối rối, còn tôi và Kitty thì quay ra nhìn nhau. Có lẽ là việc này có đôi chút liên quan đến Josh, nhưng tôi không thể nào trách cứ gì chị. "Có thể con sẽ phải đi thực tập ở Viện Nhân chủng học Hoàng gia ở Luân Đôn."

"Nhưng bố tuorng con muốn làm tình nguyện ở Montpelier?" bố nhăn mày, có vẻ bối rối.

"Con vẫn đang xem xét. Như con đã nói đấy, con vẫn chưa quyết định điều gì cả."

Kitty chen vào, "Thế nếu chị làm ở Viện Hoàng gia thì chị có gặp người của Hoàng gia ở đó không?"

Tôi đảo mắt còn Margot thì nhìn Kitty một cách đầy hứng khởi, và nói, "Chị có chút hoài nghi, mèo con của chị ạ, nhưng ai biết trước được điều gì."

"Thế còn chị, Lara Jean?" Kitty nói, đôi mắt ngây thơ mở to. "Chị phải làm việc gì đó vào Hè này để xin vào đại học đúng không?"

Tôi nhìn con bé khó chịu. "Chị còn nhiều thời gian tìm hiểu mà." Rồi tôi véo em một cái ở dưới bàn, làm con bé giãy nảy lên.

"Em phải tìm việc thực tập luôn cho mùa Xuân chứ," Marogt nhắc nhở. "Chị nói với em rồi, nếu như em không nhanh chân lên thì những chỗ tốt sẽ không còn đâu. Mà em đã viết thư cho cô Noni hỏi về việc phụ đạo cho kỳ thi SAT chưa? Hỏi xem cô ấy sẽ dạy Hè hay cô về nhà nghỉ Hè?"

"Rồi rồi, em sẽ làm."

"Bố có thể giúp con có việc ở cửa hàng quà tặng trong bệnh viện," bố gợi ý. "Chúng ta có thể đi đến viện cùng nhau và ăn trưa cùng nhau. Con có thấy thú vị khi sánh đôi cùng người đàn ông già này của con không?"

"Thế bố không có người bạn nào ở viện ạ?" Kitty hỏi. "Thế bố thường ăn trưa một mình sao bố?"

"Ồ không, không phải hằng ngày.. Thi thoảng bố ăn một mình ở bàn làm việc, vì do bố có ít thời gian nghỉ. Nhưng nếu Lara Jean làm việc ở cửa hàng quà tặng, bố sẽ cố gắng bố trí thời gian." Bố gác đũa lên đĩa. "Có thể có cả việc cho Lara Jean ở nhà hàng McDonald's trong viện, nhưng bố phải xem đã."

"Kitty hồ hởi. "Ôi, nếu mà chị có việc ở McDonald's thì em cá là chị sẽ được ăn khoai tây chiên hằng ngày đấy."

Tôi hơi cáu.Những công việc này không làm tôi thích thú. "Con không muốn làm ở McDonald's. Và bố đừng phật ý nếu con nói là con cũng không muốn làm ở cửa hàng quà tặng." Tôi nghĩ nhanh trong giây lát. "Con vẫn đang nghĩ là con sẽ làm gì đó ở Belleview. Có thể con xin làm thực tập về quản lí sự kiện? Hay là jtrợ lý? Margot, việc nào nghe hay ho hơn?"

"Trợ lý quản lý sự kiện," chị Margot nói.

"Nghe thật là chuyên nghiệp quá đi," tôi hồ hởi đồng ý. "Con cũng có rất nhiều ý tưởng. Có thể tuần này con sẽ đi qua đó nói chuyện với cô Janette."

"Con ví dụ xem nào?" bố hỏi

"Ví dụ như là lớp dạy làm sách cắt dán ạ," tôi ứng biến ngay lập tức. "Những người sống ở đó hẳn phải có rất nhiều ảnh, vật lưu niệm hay đồ dùng mà họ đã thu thập từ nhiều năm. Nên con nghĩ đó có thể là một ý tưởng để họ có thể gộp tất cả lại trong một cuốn sách, như vậy sẽ không có kỷ vật nào sẽ bị mất." Tôi bắt đầu thấy vào nhịp. "Và sau đó họ có thể tổ chức một buổi triển lãm nhỏ, với những quyển sách cắt dán, mọi người sẽ kể những câu chuyện cuộc đời của họ qua những trang sách ấy. Con cũng có thể làm những món ăn nhẹ như món pho mát thổi phồng. Ở đó chắc cũng sẽ có cả rượu vang trắng nữa."

"Ý tưởng này thật tuyệt vời," Margot gật đầu tán thưởng.

"Thật sự rất tuyệt!" bố cũng háo hức theo. "Tất nhiên là con vẫn chưa được uống rượu vang trắng nhưng con có thể ăn pho mát phồng!"

"Ôi bố yêu quý," ba chị em đồng thanh nói theo cách như bố vẫn thích. Thường khi bố bắt đầu tỏ ra nghiêm nghị, thì bọn tôi phản đối bằng cách dài giọng ra và nói "Ôi bố yêu quý."

Sau bữa tối, Margot nói với tôi trong lúc rửa bát rằng hãy liên hệ với Belleview để thực hiện ý tưởng vừa rồi. "Ở đó cần một người như em để quán xuyến công việc," chị nói lúc đang rửa nồi nấy thịt. "Năng lượng mới, ý tưởng mới. Vì mọi người dễ bị quá tải khi làm việc trong trại dưỡng lão. Janette sẽ thấy nhẹ nhõm hơn khi được ai đó san sẻ."

Lúc trước tôi dùng Belleview như là vật đỡ đạn để mọi người không hỏi tôi thêm về việc đi thực tập. Còn bây giờ tôi lại nghĩ là tôi cần nói chuyện với cô Janette một cách nghiêm túc.

♥♥♥ (Truyện được re-up tại tudinhhuong512.wordpress.com)

Khi đi lên phòng, tôi thấy cuộc gọi nhỡ từ Peter. Tôi gọi lại. Có tiếng TV ở phía bên kia. "Cậu đã nói chuyện với Gen chưa?" Tôi đã hy vọng, ngàn lần hy vọng, là cậu ấy đã tin tôi.

"Tớ đã nói chuyện với Gen."

Tim tôi như nhảy thót lên. "Và sao nữa? Con bé có thú nhận không?"

"Không."

"Không." Tôi thở hắt ra. Điều này thì cũng đoán được. Genevieve không phải là loại người dễ đầu hàng. Nó là một chiến binh. "Ồ, Gen có thể nói bất kỳ điều gì mà cô ấy muốn. Nhưng tớ biết đó chính là Genevieve."

"Nhưng cậu không thể khẳng định điều đó chỉ qua một ánh mắt, Covey."

"Không chỉ là ánh mắt. Tớ rất biết Gen, vì nó đã từng là bạn thân của tớ. Tớ biết con bé nghĩ gì."

"Nhưng tớ còn hiểu cô ấy rõ hơn cả cậu. Và tớ đang nói với cậu rằng kẻ đó không phải là Gen. Tin tớ đi!"

Đúng là Peter biết Genevive nhiều hơn tôi; tất nhiên là thế! Nhưng là con gái với nhau, đã từng là bạn tốt của nhau, tôi biết chính Genevive là người đã quay đoạn video. Có những điều mà bọn con gái có thể hiểu thấu ruột gan, xương tủy. "Tớ tin cậu nhưng tớ không tin Gen. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Genevieve cả, Peter ạ."

Rồi có một khoảng im lặng. Tôi nghe những lời tôi nói vang vọng trong tai, chẳng vui vẻ gì.

Peter giữ giọng chắc nịch và đôi chút kiên nhẫn. "Cô ấy buồn bực vì chuyện gia đình. Cô ấy thậm chí không có thời gian để trêu ngươi cậu đâu, Covey ạ."

Chuyện gia đình ư? Có thể là chuyện gì được cơ chứ? Giờ tôi mới nhớ là Chris có kể chuyện bà nó bị gãy xương hông và cả nhà đang xem xét có nên gửi bà vào trại dưỡng lão không. Genevieve luôn là đứa cháu gần gũi với bà; con bé nói nó là đứa được bà cưng nhất vì giống bà nhất, ở khoản xinh đẹp chẳng hạn. Hay có thể là chuyện bố mẹ nó. Genevieve đã có lần rất lo lắng vì bố mẹ nó định li dị. Hoặc có thể đó chỉ là lời nói dối.

Rồi Peter nói, "Mẹ tớ đang gọi dưới nhà. Bọn mình nói chuyện vào ngày mai được không?"

"Được," tôi nói.

Ý tôi là, thật ra tôi chẳng thể chắc chắn được điều gì. Peter có thể đúng. Có thể tôi chỉ biết rõ Genevieve của quá khứ chứ không phải hiện tại. Peter mới là người hiểu Genevieve của hiện tại hơn tôi. Hơn nữa, đây phải chăng là cách một cô gái cư xử khi chia tay bạn trai, hành động hơi hoang tưởng, ghen tuông và cảm thấy bất an? Tôi khá chắc là trông tôi chẳng hay ho gì khi ở trong hoàn cảnh đó.

Sau khi chúng tôi dập máy, tôi quyết định là sẽ cho qua vụ video, một lần và mãi mãi. Chuyện gì đã xay ra thì cũng đã xảy ra rồi. Giờ tôi đang có một bạn trai, có thể sẽ có một công việc mới (không được trả lương nhưng có việc còn hơn không) và cần chú tâm đến việc học. Tôi không thể để vụ này làm mình xuống dốc. Với lại, tôi còn chả nhìn rõ mặt mình trong đoạn video đó.