← Quay lại trang sách

Chương 9

Sáng hôm sau, trước giờ đi học, chúng tôi xếp lại đồ trong ô tô để bố đưa chị Margot ra sân bay. Tôi nhìn sang cửa sổ phòng Josh, tự hỏi liệu anh có qua chào chị không. Ít ra anh cũng nên làm thế. Nhưng đèn phòng Josh vẫn tắt. Hẳn là anh vẫn đang ngủ.

Cô Rothschild dắt chó đi ra khi Margot nói lời tạ biệt với Jamie Fox-Pickle. Vừa nhìn thấy cô Rothschild, con Jamie nhảy phắt ra khỏi vòng tay của Margot, và băng qua đường. Bố đành đuổi theo con cún. Con Jamie sủa vang và nhảy chồm chồm quanh con chó già Simone tội nghiệp của cô Rothschild - đang tỏ vẻ không thèm quan tâm đến Jamie láu nháu. Con Jamie còn hớn đến nỗi tè bậy luôn vào góc hàng rào nhà cô Rothschild khiến bố bối rối xin lỗi, còn cô thì cười. "Nó sẽ sạch ngay thôi mà," côi nói. Cô trông thật xinh đẹp, với mái tóc màu nâu buộc đuôi ngựa, quần tập Yoga bó và khoác áo phao. Tôi nghĩ Genevieve cũng có chiếc áo phao giống của cô.

"Nhanh lên nào bố ơi!" Margot gọi to. "Con phải đến sân bay trước ba tiếng."

"Ba tiếng thì hơi nhiều," tôi nói. "Hai tiếng là quá đủ rồi mà." Chúng tôi cùng quan sát bố vật lộn để kéo Jamie về, còn con chó lại cố giằng ra. Cuối cùng cô Rothschild nhấc Jamie lên và thơm nó vào chán.

"Em phải có mặt trước ba tiếng khi bay quốc tế. Với cả chị có nhiều hành lý Lara Jean ạ."

Kitty không nói gì. Con bé đang hết sức tập trung xem màn kịch đang diễn ra bên kia đường.

Rồi thì bố cũng quay lại với Jamie trên tay. "Chúng ta nên đi trước khi Jamie lại gây rắc rối." Ba chị em tôi ôm nhau thắm thiết, và Margot dặn tôi phải mạnh mẽ. Tôi gật đầu. Rồi bố và chị đi ra sân bay.

Giờ vẫn còn sớm, bình thường chúng tôi vẫn chưa dậy vào giờ này để đi học. Nên tôi quyết định làm bánh chuối cho hai chị em. Con bé Kitty vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ. Nên tôi hỏi hai lần là em muốn ăn bánh pancake không. Tôi làm thêm mấy chiếc bánh pancake nữa rồi gói vào giấy bạc để ăn cùng Peter trên đường. Rồi tôi rửa bát; và tôi thậm chí còn đủ thời gian để gửi email cho cô Janette. Cô viết thư trả lời ngay lập tức. Người làm thay cho chị Margot ở Belleview vừa nghỉ tháng trước, nên đây chính là thời điểm thích hợp, cô nói vậy. Cô nói tôi đến gặp cô vào thứ Bảy tới và chúng tôi sẽ bàn cụ thể về nhiệm vụ của tôi.

Tôi cảm thấy thật vui vì rốt cuộc cũng đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc: Đây chính là cơ hội của tôi. Tôi sẽ hoàn thành tốt.

Vì thế nên vào buổi sáng tháng Một lạnh lẽo đó, khi bước vào trường tay trong tay với Peter, bụng đã ăn no bánh pancake, với một việc làm mới, mặc áo len Fair Isle của chị Margot để lại, tôi cảm thấy ổn. Tuyệt vời là đằng khác!

Peter muốn ghé vào phòng máy tính để in bài tập tiếng Anh nên bọn tôi đến đó trước. Peter mở máy, và tôi thấy như mắc nghẹn khi nhìn vào màn hình nền.

Ai đó đã chụp lại một cảnh trong đoạn video, cảnh tôi đang mặc chiếc áo ngủ màu đỏ ngồi trên đùi Peter. Phía trên có dòng chữ CẢNH NÓNG TRONG BỂ NƯỚC NÓNG, và ở dưới thì lại viết SAI TƯ THẾ RỒI.

"Thật quá quắt!!!" Peter rít lên, nhìn xung quanh phòng vi tính. Không ai ngước lên. Rồi cậu ấy đi sang một chiếc máy khác, vẫn là bức ảnh ấy nhưng khác phụ đề. CÔ NÀNG KHÔNG BIẾT VỀ QUY LUẬT "CO LẠI" ở trên, và ANH TA THỎA MÃN VỚI ĐIỀU MÌNH NHẬN ĐƯỢC.

Chúng tôi giờ thành meme* rồi.

*Meme là cách gọi tên những tác phẩm (tranh ảnh, video, một đoạn viết...) có nội dung trào phúng hoặc gây cười được phát tán được lan truyền nhanh và trên mạng internet, và thậm chí còn bị mô phỏng đôi chút so với bản gốc.

♥♥♥ (Truyện được re-up tại tudinhhuong512.wordpress.com)

Chỉ vài ngày hôm sau, bức ảnh có mặt khắp nơi. Trên các trang Instagram, trên tường Facebook của mọi người.

Có ảnh còn bị photoshop lại, thêm hình con cá mập đang nhảy múa, hay một bức khác thì đầu bọn tôi được thay bằng đầu mấy con mèo.

Rồi có kẻ còn viết BIKINI KIỂU AMISH*.

*Người Amish là những người Mỹ theo đạo Tin lành dòng Men-nô (Menno) đặc trưng với phong cách sống giản tiện.

Hội bạn ở đội bóng vợt của Peter nói những bức ảnh trông thật hài hước. Nhưng họ thề không hề tham gia vào vụ này. Gabe nói trong giờ ăn trưa, "Tớ còn chả biết dùng photoshop như thế nào nữa là!"

Peter nhét nửa cái bánh sandwich vào miệng. "Được, thế thì ai đã làm? Jeff Bargudo? Carter?"

"Tớ không biết nhóc ạ," Darrell nói. "Nó là meme. Ai cũng có thể làm được."

"Nhưng mà cậu phải thừa nhận cái bức ảnh có hình đầu mèo thật ngộ," Gabe nói. Rồi quay ra tôi, Gabe nói với giọng đùa cợt, "Tớ xin lỗi, Largie."

Tôi ngồi im như thóc. Mấy chiếc đầu mèo có thể gọi là đáng yêu. Nhưng tổng thể thì, không, chẳng đánh yêu chút nào. Peter lúc đầu cũng cố cười, nhưng sau vài ngày thì hết kiên nhẫn. Cậu ấy không quen với việc bị lôi ra làm trò cười cho thiên hạ. Và tôi cũng vậy, nhưng chỉ là vì tôi không quen với việc mọi người chú ý quá mức đến mọi việc mình làm như thế. Nhưng từ khi tôi trở thành bạn gái của Peter, mọi người đã luôn làm vậy. Tôi chỉ ước họ đừng như thế.