← Quay lại trang sách

Chương 10

Chiều hôm đó, chúng tôi có buổi gặp gỡ học sinh lớp 11 trong phòng họp lớp. Khối trưởng, Reena Patel, đứng trên bục thuyết trình bằng PowerPoint, về số tiền bọn tôi quyên góp được và tham khảo ý kiến tổ chức đi dã ngoại cùng nhau. Tôi ngồi trên ghế và người cúi thấp xuống, cảm thấy có chút thư giãn vì không bị ai nhìn, không nghe tiếng ai thì thầm hay nhận xét gì.

Đến slide cuối cùng thì có chuyện. "Tôi thật "hứng" quá đi" là lời vang ra từ loa, và đoạn video của tôi - tôi và Peter - hiện lên màn hình.Ai đó đã lấy đoạn video từ Instagram của Anonybitch và lồng thêm âm thanh. Họ thậm chí đã biên tập lại video, thêm hiệu ứng tôi lên xuống trên đùi Peter theo nhịp beat.

Ôi không không không không. Làm ơn đi, không.

Mọi thức xảy ra bất ngờ. Mọi người la hét, cười nhạo, chỉ trỏ và liên tục hét lên "Ôi ôi!". Thầy Vasquez nhanh chân chạy ra giật dây cáp nối màn hình, còn Peter thì lao lên sân khấu, giật lấy micro từ tay Reena.

"Kẻ nào làm ra cái thứ này là đồ rác rưởi. Và dù đây không phải là chuyện của các người, nhưng Lara Jean và tôi không hề quan hệ với nhau trong bể nước nóng."

Tai tôi ù đi và mọi người ngoái ra sau nhìn tôi, rồi lại hướng về phía sân khấu nhìn Peter.

"Tất cả những gì chúng tôi đã làm chỉ là hôn nhau. Nên hãy thôi trò mèo này đi!" Thầy Vasquez, giám sát của khối lớp 11 cố giành lại micro từ Peter, nhưng cậu ấy vẫn giữ được nó trong tay. Cậu giơ mic lên cao và hét lên, "Tôi sẽ tìm ra kẻ nào làm việc này và cho hắn biết tay!" Khi lúc thầy trò giằng co, chiếc mic rơi xuống, làm mọi người trong phòng cười ầm lên. Peter bị lôi ra xuống bục. Và cậu đảo mắt xuống hàng ghế phía dưới. Peter đang tìm tôi.

Buổi gặp mặt kết thúc sau đó và mọi người lục tục xếp hàng để đi ra ngoài, chỉ mình tôi ngồi lại lọt thỏm trên ghế. Chris đến tìm tôi, mặt phừng phừng. Đặt tay lên vai tôi, nó nói, "Chuyện này thật điên rồ! Cậu ấy thậm chí còn văng tục đến hai lần!"

Tôi dường như vẫn đang sốc. Đoạn video nóng bỏng của tôi và Peter vừa được chiếu lên trên màn hình lớn và tất cả mọi người đã xem nó. Thầy Vasquez, và cả thầy Glebe 70 tuổi, người mà còn chả biết Instragram là gì. Nụ hôn tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi đã được chiếu lên cho tất cả bàn dân thiên hạ xem.

Chris lay vai tôi. "Lara Jean, mày không sao chứ?" Tôi gật đầu và Chris buông tôi ra. "Cậu ta sẽ cho kẻ đó biết tay? Tao rất muốn chứng kiến cảnh ấy." Con bé khịt mũi và bẻ cổ, trông như một con ngựa hoang. "Ý tao là cậu ta thật là một chàng ngốc nếu không nghĩ ra chuyện Genevieve là người đăng đoạn video. Giống như là, xem nào, như là bị bịt mắt ấy, mày hiểu không?" Chris dừng lại trong giây lát để xem xét tôi. "Mày có chắc là mày ổn không?"

"Mọi người đã chứng kiến bọn tao."

"Ừ... thật khốn nạn. Tao chắc chắn đó là sản phẩm của Gen. Con bé hẳn đã sai ai đó lẻn vào để thay đổi slide chiếu của Reena." Chris lắc đầu đầy vẻ khinh bỉ. "Nó đúng là con khốn. Nhưng tao cũng mừng là Peter đã đáp trả ngay lập tức. Nói chúng tao cũng không muốn khen cậu ta, nhưng đó là hành động của một người quân tử. Chưa ai từng làm thế vì tao."

Tôi biết là Chris đáng ám chỉ anh chàng năm đầu trung học, người đã đi rao tin là Chris đã quan hệ với cậu ta trong tủ để đồ. Tôi thì đang nghĩ về những lời của cô Duvall nói với tôi lúc trước. Cô hẳn đã xếp Chris vào nhóm nữ sinh thích tiệc tùng, những nữ sinh thích ngủ vạ vật lung tung, những nữ sinh không "giỏi giang hơn thế". Nhưng cô đã sai. Chúng tôi đều như nhau cả thôi.

♥♥♥ (Truyện được re-up tại tudinhhuong512.wordpress.com)

Tan học, tôi nhận được tin nhắn của Peter khi vừa ra khỏi lớp.

Tớ được thả rồi. Hãy gặp tớ ở chỗ để xe.

Tôi chạy nhanh ra bãi đỗ xe. Peter đã ngồi trong xe chờ tôi. Nhăn nhó liếc nhìn, Peter nói, "Thế cậu không định hôn bạn trai của mình sao? Tớ vừa được phóng thích từ nhà tù đấy!"

"Peter, chuyện này không đùa được. Thế cậu bị đình chỉ học à?"

Peter nhếch mép. "Không hề. Tớ đã thu xếp xong. Thầy Hiệu trưởng Lochlan rất yêu quý tớ. Đáng lẽ ra tớ đã bị đình chỉ. Nếu đó là một người khác..."

Ôi Peter của tôi. "Thôi nào, đừng ba hoa lúc này!"

"Lúc tớ đến phòng Hiệu trưởng, đã có một hàng dài mấy em gái lớp dưới đứng chờ với mắt chữ O miệng chữ A, kiểu như "Kavinsky, anh thật lãng mạn." Peter huýt sáo, và lập tức bị tôi lườm. Rồi cậu kéo tôi lại gần. "Nhưng này, mấy đứa đó đều biết tớ đã có chủ. Chỉ có duy nhất một cô gái mà tớ muốn ngắm trong bộ bikini Amish."

Tôi không thể nhịn được cười. Peter luôn là người thích được chú ý, và tôi không muốn tham gia vào đám fan hùng hậu của Peter. Nhưng thi thoảng thật khó mà không phản ứng gì trước Peter. Hơn nữa, câu nói của cậu cũng khá lãng mạn.

Peter thơm vào má tôi, giả vờ đánh hơi trên mặt tôi. "Tớ đã bảo cậu là tớ sẽ thu xếp việc này mà, Covey."

"Đúng là cậu đã hứa như thế," tôi nói, lấy tay bới tóc Peter.

"Thế là tớ đã làm tốt nhiệm vụ chứ?"

"Cậu làm tốt lắm." Lời khen của tôi cũng đủ cho Peter cười vui vẻ trong suốt cả đoạn đường lái xe đưa tôi về nhà. Còn tôi thì vẫn nghĩ về chuyện diễn ra ở trường.

Tôi đổi ý không đến bữa tiệc của đội bóng vợt như đã hứa với Peter. Tôi lấy lý do là phải chuẩn bị cho buổi nói chuyện sáng mai với cô Janette. Nhưng bọn tôi đều tự hiểu lý do thật sự. Peter có thể gặng hỏi tôi, vì chúng tôi đã viết trong hợp đồng là sẽ không được nói dối nhau, nhưng cậu đã không làm thế. Peter rất hiểu tôi nên cậu để tôi "ẩn tích" một thời gian, tới khi lấy lại được tinh thần thì tôi sẽ lại xuất hiện trước mọi người và mọi việc sẽ ổn.

Tối hôm đó tôi nướng bánh quy đường vị trà Chai với đường bột quế và eggnog*. Bánh ngon hệt như một cái ôm vậy. Việc làm bánh giúp tôi thấy thư thái và bình tĩnh lại. Khi không muốn nghĩ đến những rắc rối, tôi lại làm bánh. Công việc này không đòi hỏi gì nhiều nhặn - chỉ cần làm theo những chỉ dẫn, và kết quả là bạn đã tạo ra một thứ gì đó. Từ những nguyên liệu trở thành một món tráng miệng thật sự. Nó giống như một phép màu vậy.

* Hỗn hợp kem hoặc sữa có đường, trứng và thường thêm chút rượu.

Đã quá nửa đêm, tôi để bánh vào tủ làm nguội, mặc bộ đồ ngủ hình con mèo và leo lên giường đọc sách. Có tiếng gõ cửa sổ. Tôi đoán là Chris nên đi ra kiểm tra xem cửa có đóng không. Nhưng không phải Chris, đó là Peter. Tôi đẩy cửa lên. "Trời ơi, Peter! Cậu làm gì ở đây thế này?" Tôi thì thầm, tim đập loạn xa. "Bố tớ ở nhà đấy."

Peter trèo vào trong. Cậu đội mũ len màu xanh nước biển, và áo phao có lông ở cổ. Bỏ mũ ra, Peter nhăn nhó nỏi, "Suỵt, cậu làm bố cậu thức dậy bây giờ."

Tôi ra đóng cửa sổ lại. "Peter, cậu không thể ở đây." Tôi vừa lo lắng nhưng lại vừa háo hức. Tôi không biết có chàng trai nào đã vào phòng tôi chưa, trừ Josh ra. Hoặc nếu có thì chắc lâu lắm rồi.

Peter cởi giày. "Cho tớ ở đây một chút thôi."

Tôi vòng tay trước ngực vì không mặc áo lót. Tôi nói, "Chỉ một lúc thôi nhé. Mà cậu cởi giày làm gì?"

Peter lờ luôn câu hỏi của tôi. Rồi quăng mình xuống giường, Peter nói, "Tại sao cậu không mặc bộ "bikini Amish"? Rất hấp dẫn mà." Tôi tiến tới định đánh cậu ta mấy cái, nhưng cậu đã tóm lấy eo tôi và ôm tôi vào lòng. Cậu rúc đầu vào bụng tôi như một đứa trẻ con. Peter nói bằng giọng mũi nghèn nghẹt, "Tớ xin lỗi, tất cả những điều này xảy ra là tại tớ."

Tôi chạm tay vào đỉnh đầu Peter; tóc cậu mềm và mượt trượt qua kẽ ngón tay tôi. "Không sao Peter. Tớ biết đó không phải là lỗi của cậu." Tôi nhìn đồng hồ treo tường. "Cậu có thể ở lại đây 15 phút, nhưng rồi cậu phải đi nhé!" Peter gật đầu và buông tôi ra. Tôi gối đầu lên vai Peter. Lúc này tôi ước thời gian trôi đi thật chậm. "Buổi tiệc thế nào?"

"Tẻ nhạt, vì không có cậu."

"Cậu đừng điêu."

Peter cười. "Thế tối nay cậu nướng bánh gì?"

"Sao cậu biết tớ đã nướng bánh?"

Peter hít hà người tôi. "Người cậu thơm mùi đường và bơ."

"Bánh quy đường vị trà Chai và eggnog."

"Cho tớ một ít mang về được không?"

Tôi gật đầu. Hai đứa ngồi dựa lưng vào tường. Cánh tay Peter trượt quanh người tôi, cảm giác rất an toàn. Tôi nói qua vai Peter, "Còn mười hai phút." Không nhìn thấy nhưng tôi cảm giác cậu ấy mỉm cười.

"Thế thì bọn mình hãy tận dụng cho tốt." Và chúng tôi bắt đầu hôn nhau. Tôi tuyệt nhiên chưa bao giờ hôn một cậu con trai trên giường của mình. Đây là một điều hoàn toàn mới, và tôi đồ rằng sau vụ này tôi không còn nhìn nó như cách trước đây nữa. Khi chúng tôi đang hôn, Peter hỏi, "Bọn mình còn bao nhiêu thời gian?"

Tôi nhìn đồng hồ. "Bảy phút." Có lẽ tôi nên kéo dài thêm 5 phút nữa...

"Thế bọn mình nằm xuống được không?" Peter gợi ý.

Tôi đẩy vai Peter. "Peter!"

"Tớ chỉ muốn ôm cậu một lúc thôi mà. Nếu tớ định làm gì hơn, tớ đã phải xin cậu thêm thời gian chứ không phải bảy phút."

Bọn tôi nằm xuống, lưng tôi áp vào ngực Peter, tay Peter ôm sát tôi vào người cậu. Peter cọ cằm phía sau cổ tôi. Đây hẳn là điều hay ho nhất mà chúng tôi từng làm. Mặc dù tôi thích cảm giác ấy vô cùng, chỉ muốn nhắm mặt lại, nhưng tôi vẫn phải cố giữ mình tỉnh táo và mắt thì vẫn nhìn đồng hồ.

"Cảm giác vuốt ve lúc nào cũng tuyệt vời," Peter thở dài. Tôi ước Peter không nói điều ấy ra, vì nó làm tôi nghĩ đến chuyện không biết bao nhiêu lần Peter đã ôm và vuốt ve Genevieve như thế này.

Khi tròn mười lăm phút, tôi bật dậy nhanh như cắt làm Peter cũng nhảy lên. Tôi vỗ vai Peter. "Đến giờ phải về rồi bạn hiền của tớ."

Peter làm miệng hờn dỗi. "Thôi nào Covey!"

Tôi lắc đầu, rất dứt khoát.

Nếu cậu không làm tớ nghĩ đến Genevieve, thì chắc tớ đã cho cậu thêm năm phút nữa, tôi tự nói với bản thân.

Sau khi gói bánh quy và tiễn Peter đi khỏi, tôi nằm úp mặt xuống đệm, nhắm mắt và tưởng tượng Peter vẫn đang ở đây ôm tôi trong vòng tay. Và như thế, tôi chìm vào giấc ngủ.