Chương 11
Ngày hôm sau tôi đến văn phòng cô Janette Belleview, mang theo sổ ghi chép và bút. "Cháu có ý tưởng làm một lớp hoc thủ công. Sách cắt dán cho các cụ cao tuổi." Cô Janette gật đầu. Tôi tiếp tục. "Cháu sẽ dạy mọi người ở đây làm sách cắt dán, và chúng cháu sẽ lục lại những bức ảnh cũ, những ghi chép cũ và nghe lại những bản nhạc xưa."
"Ý tưởng nghe rất hay," cô nói.
"Cháu có thể tổ chức lớp học và cháu cũng có thể đảm nhiệm buổi cocktail ngày thứ Sáu nữa."
Janette cắn một miếng sandwich cá thu. "Bọn cô có thể sẽ phải bỏ chương trình cocktail."
"Thôi không làm nữa ạ?" Tôi hỏi lại.
Cô gật đầu. "Lượng người tham gia bắt đầu giảm đi từ khi bọn cô mở thêm lớp vi tính. Mọi người khám phá ra cách sử dụng Netflix. Và nó ra một thế giới hoàn toàn mới."
"Thế nếu chúng ta làm buổi cocktail như thể một sự kiện thì sao ạ? Ý cháu là làm cho nó đặc biệt hơn."
"Bọn cô không đủ kinh phí để làm gì đình đám, Lara Jean ạ. Cô chắc là Margot đã có nói với cháu rằng ở đây bọn cô phải luôn tìm cách khác phục những thiếu thốn. Ngân sách cho trại dưỡng lão rất eo hẹp."
"Không, không, đây chỉ là một sự kiện cây nhà lá vườn thôi ạ. Chỉ thay đổi những thứ nhỏ để tạo sự khác biệt thôi. Ví dụ như chúng ta có thể yêu cầu các ông mặc cùng một loại áo khoác. Chúng ta có thể mượn cốc thủy tinh từ bếp thay vì dùng cốc nhựa." Cô Janette vẫn đang nghe, nên tôi lại tiếp tục "Khi phục vụ món lạc, ta có thể để nó trong một chiếc bát đẹp, phải không ạ?"
"Lạc thì vẫn là lạc không quan trọng nó được để ở đâu."
"Nhưng sẽ trông bắt mắt hơn nếu để trong những chiếc bát pha lê."
Tôi có vẻ đã nói hơi nhiều. Cô Janette thì đang nghĩ mọi việc có vẻ to tát và nặng nề. Tôi đoán được điều đó qua gương mặt cô. Cô nói, "Nhưng ở đây không có bát pha lê, Lara Jean."
"Cháu có thể mang từ nhà," tôi trấn an cô.
"Nhưng như cháu nói thì có vẻ có rất nhiều việc phải chuẩn bị cho mỗi ngày thứ Sáu."
"Có thể chúng ta sẽ là một tháng một lần. Điều đó thậm chí sẽ làm cho bữa tiệc thêm ý nghĩa. Tại sao chúng ta không giãn lịch ra và dành cả tháng tập trung chuẩn bị chi bữa tiệc thật hay ho, phải không ạ?" Tôi gợi ý. "Chúng ta sẽ khiến mọi người tiếc nuối bữa tiệc và háo hức chờ đợi buổi tiếp theo." Janette gật đầu hơi miễn cưỡng. Và thế tôi nói tiếp trước khi cô đổi ý, "Hãy nghĩ cháu là trợ lý của cô, cô Janette. Hãy để cháu thu xếp mọi việc."
Cô gật đầu. "Vậy cô giao toàn quyền cho cháu."
♥♥♥
Chris và tôi đang chơi trong phòng tôi thì Peter gọi điện. "Tớ đang trên đường đến chỗ cậu," Peter nói. "Cậu muốn làm gì không?"
"Không!" Chris hét vào điện thoại. "Cô ấy bận rồi."
"Tớ xin lỗi," tôi nói. "Chris xong việc ở đây rồi."
Rồi Peter nói là sẽ gọi lại. Tôi còn chưa kịp tắt điện thoại thì Chris đã cằn nhắn, "Mày đừng có thành mấy con bé khi mới bắt đầu có bạn trai đã xa lánh ngay bạn bè."
Tôi thực ra rất quen với "mấy con bé" ấy, vì Chris thường biến mất khi cặp kè với bạn trai mới. Nhưng trước khi tôi kịp nói ra điều này, Chris đã nhanh hơn và nói tiếp. "Và mày cũng đừng làm như kiểu mấy con bé fan suốt ngày lẽo đẽo theo đuôi đội bóng vợt nhé! Tao ghét mấy con cuồng đấy lắm. Như kiểu chúng nó không tìm được đối tượng nào hay ho hơn để theo đuổi í? Một ban nhạc chẳng hạn? Trời ạ, tao sẽ cực chất nếu làm một "groupie" * cho một ban nhạc thực sự, một nhóm tầm cỡ í. Kiểu như một "nàng thơ" cho bọn họ sáng tác í!"
* Groupies là từ chỉ những fan hâm mộ thân thiết, cùng đi tour với các thành viên ban nhạc, gắn liền với văn hóa Rock.
"Thế ý tưởng lập ban nhạc của mày đến đâu rồi?"
Chris nhún vai. "Thằng chơi guitar bass khùng chuyển qua chơi trượt ván rồi, nên cũng không ai muốn làm tiếp nữa. À, mà tối mai mày muốn đi Washington DC xem buổi biểu diễn của Felt Tip không? Frank sẽ mượn xe ô tô của bố nên chắc đủ chỗ cho mày."
Tôi không hề biết Frank là ai, và có lẽ Chris cũng chỉ mới quen cậu ta được có hai phút. Chris luôn nói tên mọi người như thể tôi quen biết hết bọn họ. "Tao không đi được, vì mai vẫn là ngày thường chưa cuối tuần mà."
Chris làm mặt khó chịu. "Đấy, đấy chính là điều tao cảnh báo mày lúc nãy. Mày đã trở thành một trong số "mấy con bé" kí rồi."
"Ôi chẳng liên quan gì đâu Chris. Một là bố tao sẽ không cho tao đi DC vào đêm giữa tuần. Hai là tao không biết Frank là ai, nên tao sẽ không ngồi sau xe anh ta. Ba là tao có cảm giác nhạc của Felt Tip không phải gu của tao. Có phải gu nhạc tao không?"
"Không," con bé thú nhận. "Thôi được rồi, nhưng điều tao chuẩn bị đề nghị sau đây thì mày phải trả lời Có đấy. Không viện lý do thứ nhất, thứ hai, thứ ba vớ vẩn nhé!"
"Đồng ý," Tôi nói đồng ý dù không lấy gì là thoải mái, vì với Chris bạn sẽ không biết là sẽ bị đẩy vào hoàn cảnh nào. Nhưng lại cũng như mọi khi, Chris đã quên luôn điều cần nói.
Bọn tôi ngồi xuống sàn và làm móng cho nhau. Chris lấy bút màu vàng và vẽ những hình ngôi sao ở ngón cái. Tôi thì vừa đánh một lớp lót màu tím lavender và ở giữa là một bông cúc vàng. "Chris, mày có thể giúp tao viết các chữ cái trong tên tao lên móng tay phải được không?" - rồi chìa tay ra chỗ Chris. Bắt đầu từ ngón đeo nhẫn đến ngón cái. LJS*."
"Kiểu cách điệu hay kiểu thường?"
Tôi nhìn nó. "Còn phải hỏi. Mày nghĩ mình đang nói chuyện với ai hả?" Thế rồi chúng tôi đồng thanh nói, "Cách điệu."
Chris rất giỏi viết chữ cách điệu. Thật sự là tôi luôn ngưỡng mộ tài thiết kế của nó. Tôi nói, "Này, tao có một ý tưởng. Nếu như chúng mình mở lớp dạy làm móng ở Belleview? Mọi người ở trại dưỡng lão sẽ rất thích."
"Tao được trả bao tiền?"
"Miễn phí! Mày có thể coi nó như một việc công ích chứ không phải bắt buộc. Xuất phát từ trái tim mày. Và người sống trong đó thậm chí còn không biết cắt móng tay đúng cách nữa cơ. Trông tay họ như mấy cái mấu ở thân cây ấy. Cả móng chân nữa. Móng của họ dày và..." Tôi ngừng nói vì nhìn thấy Chris thể hiện sự kinh hãi. "Bọn mình có thể để một cái lọ cho mọi người boa tùy tâm."
"Tao sẽ không đi cắt móng chân móng tay miễn phi cho người già. Tao không làm việc ấy nếu không được trả ít nhất 50 đô-la một lần. Tao đã nhìn thấy móng chân của bà tao; trông chúng như vuốt đại bàng vậy." Con bé quay lại làm tiếp chữ C trên ngón cái của tôi, chữ C cong cong với hình bông hoa. "Xong rồi. Chúa ơi, tôi giỏi quá!" Rồi nó quay ngoắt ra phía sau, và hét lên, "Kitty, xách mông vào đây!"
Kitty chạy vào phòng tôi.. "Có việc gì vậy ạ? Em đang dở việc."
"Chị cũng đang dở việc, Chris nhại lại. "Nếu em lấy cho chị một lon côca-côla ăn kiêng thì chị sẽ làm móng cho em giống như của chị Lara Jean." Tôi khéo léo khoe bàn tay ra như thể một người mẫu. Chris đếm ngón tay và nói, "Kitty Covey vừa khít 10 ngón."
Kitty lập tức chạy đi lấy nước, và tôi gọi với theo, "Cho chị một lon sôda nữa nhé!"
"Mang cả đá nữa nhé!" Chris hét to. Rồi con bé thở dài. "Tao ước gì tao cũng có một đứa em gái. Tao sẽ bắt nạt nó thôi rồi."
"Kitty chẳng phải lúc nào cũng nghe lời. Chẳng qua là nó thần tượng mày thôi."
"Thế à, thật sao?" Chris nghịch mấy đoạn bông xù ở tất, cười một mình.
Kitty cũng đã từng thần tượng Genevieve, theo kiểu kính nể. "Này," tôi đột nhiên nói, "bà mày khỏe không?"
"Bà vẫn khỏe. Thi thoảng chỉ hơi khó tính."
"Thế còn gia đình mày thì thế nào? Mọi việc đều ổn chứ hả?"
Chris nhún vai. "Tất nhiên, mọi việc đều bình thường."
Hừm. Nếu đến cả Chris cũng không biết thì liệu việc không hay ho gì đó của nhà Genevive tệ đến thế nào nhỉ? Chắc là chẳng tệ lắm, hoặc rất có khả năng là chỉ do Genevieve bịa ra. Khi bọn tôi còn nhỏ, con bé thường xuyên nói dối và thường đổ lỗi cho tôi để tránh bị mẹ phạt, hay để lấy lòng người lớn.
Chris trừng trừng nhìn tôi. "Mày đang nghĩ gì chăm chú thế? Mày vẫn đang lo lắng vụ video sex sao?"
"Đó không phải là video sex vì có ai quan hệ trong đấy đâu!"
"Đừng cáu Lara Jean. Tao nghĩ hành động của Peter đã có hiệu quả, và mọi người sẽ dịu xuống thôi. Bọn họ sẽ lại bàn tán chuyện khác."
"Tao hy vọng mày nói đúng," tôi nói.
"Tin tao đi. Tuần sau sẽ có chuyện mới cho thiên hạ luôn cho mà xem."
♥♥♥
Và đúng như lời Chris nói, mọi người trong trường đã có thứ mới để bình luận. Hôm thứ ba, một cậu năm hai tên Clark xấu số đã bị bắt gặp khi thủ dâm ở khu để đồ của bọn con trai. Và giờ thì cả trường chỉ nói đến chuyện ấy. Thật may mắn cho tôi.