← Quay lại trang sách

Chương 12

Theo bà Stormy, trên thế giới này có hai loại phụ nữ. Một loại làm tan nát trái tim người khác, còn một loại thì luôn để kẻ khác làm tan vỡ trái tim mình. Ai đoán được bà Stormy thuộc loại nào.

Tôi ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế bành màu tím nhạt trong phòng bà Stormy, và xem những bức ảnh đen trắng được cất trong một hộp để giày khá lớn. Bà đã đồng ý tham gia lớp cắt dán của tôi, và bọn tôi đang làm công tác chuẩn bị. Tôi phải phân loại ảnh ra thành mấy chồng. Stormy: Tuổi thơ ấu, tuổi thiếu niên; đám cưới thứ nhất, thứ hai và thứ tư của bà - bà không có bức ảnh nào của đám cưới thứ ba do cô dâu và chú rể trốn gia đình làm đám cưới.

"Ta là người làm tan vỡ trái tim người khác, nhưng cháu, Lara Jean, cháu là mẫu cô gái bị tổn thương." Bà nhướn mày lên nhìn tôi để nhấn mạnh điều bà nói. Hôm nay bà không vẽ lông mày, tôi nghĩ vậy.

Tôi nghĩ tới nghĩ lui điều bà nói. Tôi không muốn là cô gái bị thất tình nhưng tôi cũng không muốn làm chàng trai nào đau khổ. "Bà Stormy, chắc hồi trung học bà có nhiều bạn trai đúng không ạ?"

"Ừ tất nhiên. Hàng tá ấy chứ. Đó là cách bọn ta vẫn làm thời ấy. Tối thứ Sáu đi chơi với Burt và tối thứ Bảy lại cặp kè với Sam. Các cô gái thường để ngỏ các lựa chọn. Một cô gái sẽ không ra quyết định chừng nào hoàn toàn, hoàn toàn chắc chắn."

"Chắc chắn rằng mình thích chàng trai ấy ạ?"

"Chắc chắn là cô ấy muốn cưới anh ta. Và nếu không thì không có lý do nào mà lại rời bỏ các cuộc vui, phải không nào?"

Tôi chọn một bức ảnh bà Stormy mặc váy dài màu xanh trắng như như bọt biển, dáng suông. Tóc bà màu vàng nhạt, và lông mày cao làm bà trông hệt như em họ của Grace Kelly*. Đứng bên cạnh bà là một chàng trai, không cao hay đẹp trai đặc biệt gì lắm, nhưng có điều gì đó đặc biệt ở ông ấy. Một tia sáng trong mắt ông ta. "Bà Stormy, trong bức hình này bà bao nhiêu tuổi?"

* Grace Patricia Kelly (1929-1982) là diễn viên điện ảnh người Mỹ, kết hôn với Hoàng tử Monaco Rainier II và trở thành Công chúa Vương quốc này.

Bà nhìn vào bức tranh. "Mười sáu hay mười bảy. Tầm tuổi cháu."

"Còn người đàn ông này là ai ạ?"

Bà nhìn gần hơn, da mặt bà nhăn trông như quả đào khô. Rồi bà đặt tay lên bức ảnh, móng tay bà sơn màu đỏ. "Walter! Ta gọi ông ấy là Walt. Ông ấy thực sự là kẻ làm xiêu lòng phụ nữ đấy."

"Thế ông ấy có phải là bạn trai của bà không?"

"Không, ông ấy chỉ là người mà ta gặp vài lần thôi." Bà nhún nhảy cặp lông mày hơi xạm màu vì không trang điểm nhìn tôi. "Ta và ông ấy đi tắm khỏa thân ở hồ và bị cảnh sát bắt gặp. Vụ ấy cũng hơi xì căng đan. Ta đã bị đưa về nhà bằng xe cảnh sát, trên người chỉ quấn một tấm chăn."

"Thế rồi sau đó mọi người có bàn tán về bà không?"

"Tất nhiên rồi!"

"Cháu cũng vừa bị một vụ tương tự," tôi nói. Rồi tôi kể cho bà nghe về chuyện bể nước nóng và về đoạn video cùng những câu chuyện xảy ra sau đó. Tôi còn giải thích cả với bà từ meme nghĩa là gì. Bà đã rất vui; thực ra là do bà cảm thấy phấn khích bởi khía cạnh "nhạy cảm" của câu chuyện.

"Tuyệt vời," bà nói. "Ta thấy yên tâm là cháu đã trải qua việc đó. Một cô gái khiến mọi người phải nói đến luôn thú vị hơn một cô gái hay ra vẻ đạo đức."

"Bà ơi, nó được đưa lên mạng Internet. Mà lên mạng có nghĩa là vĩnh cửu, chứ không còn chỉ là chuyện bàn tán ở trong trường đâu. Với cả cháu cũng là người hay ra vẻ đạo đức mà."

"Không, chị gái cháu Margaret mơi là người kiểu ấy."

"Chị Margot ạ," tôi sửa lại.

"Dào, con bé cứ như một Margaret* ấy. Ý ta là, thật sao, tối thứ Sáu nào cũng có mặt ở nhà dưỡng lão! Nếu ta phải trải qua những tháng ngày tươi trẻ nhất của cuộc đời mình trong một trại dưỡng lão chết tiệt, thì ta thà rạch tay ấy chứ. Xin lỗi cháu yêu về từ ngữ của bà." Bà vuốt lại gối phía sau. "Đám thanh niên lớn tuoir thường rất nhàm chán, như kiểu sự nhàm chán được tích tụ lại trong tụi nó ấy. Con trai ta cũng là một người vô cùng nhàm chán. Nó là đứa tệ nhất. Nó là bác sĩ chữa chân, trời ạ. Ta nghĩ đó là do lỗi của ta vì đặt tên nó là Stenley. Mà cũng không phải lỗi của ta. Vì mẹ chồng ta cứ nài nỉ chúng ta phải đặt tên thằng bé theo tên người chồng đã mất của bà ấy. Bà ấy cứ như một con cừu già." Rồi bà nhấp một ngụm trà chanh. "Thanh niên là để vui vẻ, cháu hiểu ý ta chứ. Bà và cháu, như cháu thấy đấy, giống nhau ở điểm đó. Ta thấy vui vì cháu không quanh quẩn ở đấy suốt. Ta đã hy vọng cháu có rắc rối của riêng mình. Có vẻ như ta đã đúng. Nhưng dù gì đi chăng nữa, cháu nên đến đây thường xuyên hơn một chút.

* Margaret là một tên gọi phổ biến ở các nước phương Tây dành cho nữ giới, có nguồn gốc từ tiếng Pháp và tiếng Latin, nghĩa là Ngọc trai.

Sự sắc sảo của bà Stormy làm cho người ta cảm thấy có lỗi. Bà là bậc thầy nói bóng gió, kiểu vừa đấm vừa xoa.

"Bây giờ cháu được nhận làm việc ở đây nên cháu sẽ đến thường xuyên hơn bà ạ."

"Ừ, nhưng đừng thường xuyên quá." Bà nói giọng phấn khởi. "Nhưng lần tới thì cháu đưa cả bạn trai đến đây nhé. Ở đây cần luồng sinh khí mới. Làm cho nơi này trở nên thú vị hơn đôi chút. Cậu ta có đẹp trai không?"

"Dạ, có, cậu ấy rất đẹp trai bà ạ." Người đẹp trai nhất trong tất cả những người đẹp trai.

Bà Stormy vỗ hai tay vào nhau. "Vậy cháu bắt buộc phải mang cậu ấy tới đây. Nhớ nói trước cho ta biết nhé để còn chuẩn bị. Ta sẽ ăn mặc lộng lẫy. Mà cháu còn được cậu anfo tán tỉnh nữa không?"

Tôi cười to. "Không có ai bà ạ. Cháu đã nói với bà là cháu có bạn trai rồi mà."

"Hừm." Và bà Stormy chỉ nói có vậy, chỉ "Hừm". Rồi bà nói tiếp, "Ta có một người cháu trai cũng tầm tuổi cháu, nó vẫn đang học trung học. Có lẽ ta sẽ bảo với nó đến đây và gặp cháu. Cháu biết không, các cô gái nên cho mình nhiều sự lựa chọn." Tôi đang tự hỏi là cháu trai của bà Stormy là người thế nào nhỉ - là một tay chơi có hạng như bà Stormy chăng? Tôi toan mở miệng định nói "không cần đâu cháu cảm ơn", thì bà đã giơ tay ra hiệu tôi không được nói gì hết. "Khi chúng ta hoàn thành quyển sách cắt dán, ta sẽ đưa cho cháu những đoạn nhật ký ta đã viết, rồi cháu sẽ gõ lại chúng vào máy tính nhé! Ta nghĩ ta sẽ gọi quyển sách là Mắt bão hay là Dưới cơn bão*. Rồi bà bắt đầu ngân nga. "Cơn bão ập đến," bà hát. "Từ khi tôi và người không còn bên nhau nữa... trời lúc nào cũng mưa dầm dề...." Rồi bà ngưng lại, và nói, "Chúng ta cần phải làm một đêm nhạc cabaret**! Lara Jean, cháu hãy tưởng tượng xem, cháu mặc đồ hiệp sĩ tuxedo, còn ta mặc váy suông dài màu đỏ biểu diễn cạnh đàn piano. Ông Morales sẽ bị lên cơn đau tim ấy chứ!"

* Stormy trong tiếng anh nghĩa là Bão

** Cabaret là những buổi biểu diễn hát nhạc trong quán ăn bắt nguồn từ Pháp, và sau này phổ biến ở các nước phương Tây.

Tôi cười khúc khích. "Đừng làm ông ấy đau tim ạ. Làm ông ấy run rẩy một chút là được rồi bà ạ."

Bà nhún vai và lại tiếp tục hát, giờ thêm cả lắc hông, "Trời bão..."

Bà sẽ tiếp tục ngân nga như vậy nếu như tôi không chuyển đề tài. "Bà ơi, thế bà đã ở đâu khi Tổng thống John F. Kennedy qua đời?"

"Đó là một ngày thứ Sáu. Ta đang nướng bánh dứa để mang đến câu lạc bộ đánh bài brit. Khi bánh vẫn còn trong lò thì ta nghe được tin ấy. Ta đã quên hẳn chuyện bánh nướng, và nhà bị cháy gần hết phần bếp. Sau đó ta phải sửa lại toàn bộ bếp vì hậu quả đám cháy." Bà lấy tay đan vào tóc. "Ông ấy là một vị thánh. Một vị hoàng tử. Nếu mà ta được gặp ông ấy vào thời hoàng kim thì có khi ta và ông ấy đã có thể đã làm điều gì đó hay ho. Cháu biết không, ta đã tán tỉnh một ông Kennedy ở sân bay. Ông ta ngồi gần ta trong quán bar và mời ta một ly Gin martini. Hồi đó sân bay là chốn sang chảnh. Người ta ăn mặc đẹp đẽ khi đến sân bay. Không như bây giờ, ở sân bay toàn đám người trẻ tuổi ăn mặc xấu xí; những đôi bốt da cừu hay những chiếc quần như quần áo ngủ, trông thật là nhức mắt. Ta thậm chí còn đã chưa bao giờ ăn mặc như thế để đi ra lấy thư trước cửa nhà."

"Kennedy nào ạ?" tôi hỏi.

"Hừm. Ta không biết. Nhưng ông ấy có cằm giống của Tổng thống."

Tôi cắn môi để cố nhịn cười. Bà Stormy thật phóng túng. "Bà cho cháu công thức làm bánh dứa được không?"

"Tất nhiên rồi cháu yêu. Chỉ là một chiếc bánh hình hộp màu vàng, có dứa, đường nâu và quả cherry trang trí ở trên thôi. Dứa thì cắt thành hình tròn chứ không phải thái hạt lựu."

Theo như lời bà thì món bánh này có vẻ hơi kinh khủng. Tôi gật đầu xã giao, nhưng bà Stormy đã bắt được thái độ của tôi. Bà nói, "Cháu nghĩ là ta có thời gian để nướng một chiếc bánh với đủ mọi công đoạn như các bà nội trợ nhàm chán sao?"

"Bà không bao giờ có thể thấy nhàm chán," tôi nói bóng gió, nhưng đó là sự thật và tôi biết đó là điều mà bà muốn nghe.

"Cháu cũng có thể làm thế nếu bớt chút thời gian làm bánh đi và dành thêm ít thời gian để tận hưởng cuộc sống." Bà có vẻ hơi dỗi. Trước đây bà chưa bao giờ dỗi dằn gì tôi. "Những người trẻ tuổi lại thường không biết quý trọng tuổi trẻ," bà thở dài. "Chân ta lại bị đau. Cháu có thể đưa cho ta viên giảm đau được không?"

Tôi đứng lên ngay. "Thuốc bà để ở đâu ạ?"

"Ở ngăn kéo trong bếp, gần chỗ bồn rửa ấy."

Tôi lục tung lên nhưng chẳng thấy gì. Có mấy viên pin tiểu, phấn rôm, một nhúm giấy ăn của McDonald's, đường gói, và một quả chuối đã bị hỏng. Tôi lén lút vứt quả chuối vào thùng rác. "Cháu không thấy thuốc đâu bà ơi. Bà có nhớ bà để chỗ nào khác không?"

"Thôi cháu ạ," rồi bà đứng lên đi ra chỗ tôi, đẩy tôi sang một bên. "Ta sẽ tự tìm."

"Bà muốn uống chút trà không?" thi thoảng bà Stormy cư xử hơi lạ, đơn giản vì bà đã có tuổi, chứ tôi biết bà không hề khó tính.

"Trà chỉ dành cho người già thôi. Ta muốn uống cocktail cơ."

"Thế cháu mang đến cho bà ngay," tôi nói.