Chương 13
Lớp học cắt dán của tôi đã chính thức bắt đầu. Tôi phải thú nhận là tôi đã hơi bị thất vọng vì số lượng người tham gia. Chỉ có bà Stormy, bà Alicia Ito - người có vẻ nhanh nhẹn và ngăn nắp, móng tay màu vàng và cắt tóc ngắn kiểu pixie; và ông Morales, người tôi nghĩ có tình cảm với bà Stormy. Hoặc cả với bà Alicia. Vì ông tán tình tất cả mọi người nên khó mà biết được chính xác là ông thích ai. Ông còn trang trí quyển của ông với nhiều trang có ảnh của hai bà. Ông đặt tiêu đề cho nó là "Những ngày xưa yêu dấu." Ông trang trí trang có bà Stormy với những nốt nhạc và phím đàn piano, và ảnh hai ông bà khiêu vũ cùng nhau trong buổi tiệc Disco năm ngoái. Còn trang có bà Alicia thì ông đang làm dở. Ở giữa trang có một bức ảnh của bà đang ngồi ở bậc cầu thang trong vườn, nhìn xa xăm. Ông dán mấy cái hình dán hoa xung quanh. Rất lãng mạn.
Tôi vẫn chưa được cấp kinh phí nên tôi vẫn tự chi tiền mua dụng cụ. Tôi huosng dẫn ba ông bà thu thập những mẩu cát dán trên tạp chí, hay giữ lại quả bông và cúc trang trí. Bà Stormy cũng là người thích giữ đồ như tôi nên bà có gần như hầu hết mọi thứ, từ bộ váy bà mặc lúc được rửa tội, hay túi diêm giấy bà lấy từ cái nhà nghỉ nơi gặp chồng bà ("Cháu đừng hỏi thêm," bà nói), một cuống vé xem cabaret ở Paris. (Tôi đột nhiên hỏi, "Ở Paris những năm 1920? Thế bà có được gặp Hemingway không ạ?" và bà lừ mắt để cắt lời tôi, nói rằng bà không già đến thế và tôi cần phải học lại Lịch sử.) Còn bà Alicia, phong cách của bà tối giản và sạch sẽ. Dùng chiếc bút lông mực đen của tôi, bà viết đề tựa dưới từng bức ảnh bằng tiếng Nhật.
"Đoạn này có nghĩa là gì ạ?" tôi hỏi, tay chỉ vào dòng chữ dưới bức ảnh của bà chụp cùng chồng, ông Phil, ở thác Niagara, nắm tay nhau và mặc áo mưa kiểu pôn-chô màu vàng.
Bà Alicia cười. "Nó có nghĩa là "Lúc chúng ta bị mắc mưa"'
Vậy là cả bà Alicia cũng là một người rất lãng mạn. " Bà chắc hẳn nhớ chồng bà lắm." Ông Phil mất một năm trước. Tôi chỉ gặp ông có vài lần khi tôi còn vào đây và giúp Margot tổ chức tiệc cocktail. Ông Phil bị chứng mất trí nhớ và ông cũng không nói được nhiều. Ông chỉ ngồi trong phòng sinh hoạt chung, trên chiếc xe lăn, và cười với mọi người. Alicia đã luôn ở cạnh ông.
"Bà nhớ ông ấy hằng ngày," bà nói, rơi nước mắt.
Bà Stormy chen vào giữa chúng tôi, trên tai để một chiếc bút chì màu xanh lá cây và nói, "Alicia, bà phải trang trí các trang sách của bà cho rực rỡ lên." Rồi bà đặt một bộ sticker hình ô lên trang sách của bà Alicia.
"Không tôi cảm ơn," bà Alicia nói giọng rất chắc chắn, và đưa lại cho bà Stormy tờ sticker. "Phong cách của chúng ta khác nhau mà."
Mắt bà Stormy nheo lại.
Vì thế, tôi nhanh chóng cầm mic và bật chút nhạc để làm dịu không khí. Bà Stormy bắt đầu nhảy và hát, "Johnny Angel, John Angel, Anh là thiên thần của em." Rồi chúng tôi chụm đầu vào nhau và hát đoạn điệp khúc, "Em mơ về anh và em, và liệu chuyện tình của chúng mình sẽ ra sao..."
Khi bà Alicia đi vệ sinh, bà Stormy nhận xét, "Thật là một người chán ngắt!"
"Cháu không nghĩ bà ấy là người nhàm chán," tôi nói.
Bà chỉ tay vào tôi, móng tay bà sơn màu hồng đậm. "Đừng có nghĩ bà ấy hay ho hơn ta chỉ vì hai người bọn cháu đều là người châu Á nhé!"
Quanh quẩn trong nhà dưỡng lão, tôi bắt đầu quen dần với cách người già ở đây nói bóng gió về sự khác biệt chủng tộc. Nhưng ít ra bà cũng không dùng từ "người phương Đông" *. "Cháu quý cả hai bà như nhau," tôi nói.
* Ở Mỹ, "Người phương Đông" (Tiếng Anh: Oriental) được coi là cách gọi người châu Á với hàm ý phân biệt chủng tộc. Vì vậy việc dùng từ này để gọi người gốc Á ở Mỹ là điều cấm kỵ.
"Điều này là không thể," bà khịt mũi. "Không ai có thể quý hai người theo cách giống nhau được."
"Thế bà có quý các con bà như nhau không?"
"Tất nhiên là không rồi."
"Thế mà cháu tưởng bố mẹ không bao giờ phân biệt tình yêu đối với các con?"
"Họ có thể làm thế cháu ạ. Ví dụ như người con mà bà quý nhất là chú út, Kent, vì nó rất nghe lời bà. Chú ấy vẫn qua đây thăm bà Chủ Nhật hàng tuần."
Tôi đáp lại một cách thật thà, "Cháu thì không nghĩ là bố mẹ cháu có sự phân biệt giữa các chị em cháu." Tôi nói vậy là vì tôi nghĩ đó là sự thật, nhưng tôi cũng không biết có đúng vậy thật không? Tức là nếu bây giờ có ai chĩa súng vào đầu tôi và bắt tôi phải chọn ai là cô con gái mà bố yêu quý nhất? Thì có lẽ là Margot. Bố và chị tính cách khá giống nhau. Chị thích xem phim tài liệu và đi quan sát chim, giống bố. Kitty là em bé nhất, nên đương nhiên có ưu thế hơn hai chị em tôi. Thế còn tôi ở giữa thì sao? Có lẽ mẹ đã yêu tôi nhất. Tôi ước gì tôi có thể biết được điều đó. Tôi có thể hỏi bố nhưng tôi e là bố không nói với tôi sự thật. Có thể chị Margot biết điều đó.
Tôi thì không bao giờ có khả năng chọn giữa Kitty và Margot. Nhưng, giả sử trong trường hợp nếu Kitty và Margot bị chìm dưới nước và tôi chỉ có một áo phao, thì có lẽ tôi sẽ cứu Kitty. Vì nếu không, Margot cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Vì cả Margot và tôi đều có nhiệm vụ chăm sóc em.
♥♥♥
Tự dưng nghĩ đến chuyện mất đi Kitty làm tâm trạng tôi hơi trầm xuống. Nên tối hôm đó, khi Kitty đang ngủ, tôi đã nướng một khay bánh Snickerdoodle, loại bánh quy mà Kitty thích nhất. Tôi vẫn còn bột bánh đã chuẩn bị sẵn trong ngăn đá tủ lạnh, đã vào khuôn đâu đấy rồi nên khi nào ai muốn ăn chỉ cần cho cả khay vào lò nướng. Kitty sẽ ngạc nhiên vui sướng lắm khi nhìn thấy bánh trong hộp đồ ăn trưa mai của em.
Tôi cũng cho Jamie ăn một cái bánh mặc dù tôi biết không nên làm thế. Tại con cún cứ nhìn tôi với đôi mắt ước và tôi không thể từ chối nó.