Chương 14
Cậu đang mơ mộng gì đấy?" Peter lấy thìa gõ vào trán tôi. Chúng tôi đang ở trong quán Starbucks làm bài tập về nhà sau giờ học.
Tôi cho hai gói đường vào cốc nước và dùng ống hút để khuấy. Uống một hơi thật dài, tôi cảm thấy thoải mái khi răng chạm vào những hạt đường ngọt vẫn chưa tan hết. "Tớ đang nghĩ nếu như ở tuổi bọn mình, mọi người có thể yêu nha như những năm 50 thế kỷ trước thì sẽ thế nào nhỉ?" Ngay lập tức tôi ước giá như đã không buột miệng nói ra từ "yêu nhau" vì Peter chưa bao giờ nói từ này. Nhưng đã quá muộn, tôi đã nói nó ra và tôi đành tiếp tục, hy vọng là cậu không để ý. "Những năm 50, mọi người chỉ hẹn hò với nhau, đơn giản nhẹ nhàng. Một tối nọ Burt có thể đưa cậu đi xem phim rồi tối hôm sau cậu lại được Walter dẫn đi nhảy sock-hop hay gì đó."
Ngạc nhiên, Peter hỏi, "Nhảy sock-hop là cái quái gì?"
"Là một điệu nhảy như trong phim Grease ấy." Peter lại nhìn tôi trống rỗng. "Cậu chưa bao giờ xem Grease à? Tối hôm qua có chiếu trên ti vi mà. Nhưng mà không sao. Điều tớ muốn nói là hồi những năm 1950, tớ sẽ không phải là bạn gái của ai cho đến khi tớ có chiếc huy hiệu."
"Một chiếc huy hiệu?" Peter hỏi lại.
"Ừ, một cậu con trai có thể đưa cho cô bạn gái một chiếc huy hiệu cài áo của hội bằng hữu nam sinh, và việc đó thể hiện họ chính thức là một cặp. Còn nếu chưa có một "chiếc huy hiệu" nào cả thì tình cảm vẫn chưa có gì là chính thức."
"Nhưng tớ có trong hội bằng hữu đâu. Mà tớ cững không biết mặt mũi cái huy hiệu bằng hữu như thế nào cơ."
"Chính xác là vậy," tôi nói.
"Nhưng mà này, ý cậu là cậu muốn một cái huy hiệu hay cậu không muốn nó?"
"Không, đó không phải là điều tớ muốn nói. Ý tớ là cậu có thấy kiểu hẹn hò như hồi xưa hay ho không thôi. Nó lạc hậu nhưng lại gần như là..." Từ gì chị Margot hay dùng nhỉ? "Hậu nữ quyền?"
"Thế là cậu muốn hẹn hò với các chàng trai khác? Giọng Peter thể hiện sự bối rối, nhưng không chút thất vọng nào.
"Không hề! Tớ chỉ... tớ chỉ muốn thảo luận thôi. Tớ nghĩ là sẽ rất thú vị nếu như người ta có thể hẹn hò như trước đây. Cậu có thấy điều ấy ngọt ngào không? Chị gái tớ bảo là chị ước gì chuyện giữa chị ấy và anh Josh đã không sâu đậm đến vậy. Hay như cậu tự nói với bản thân cậu là cậu ghét bản thân vì gắn bó quá sâu với Gen. Nếu sau này bọn mình có chia tay thì tớ chỉ hy vọng là mọi việc sẽ không tệ đến mức mà chúng ta lại không thể đứng cùng nhau ở một chỗ. Tớ vẫn muốn ít ra chúng ta sẽ là bạn."
Peter lờ tôi đi. "Chuyện của Genevieve và tớ phức tạp bởi vì con người Gen. Không giống như chuyện của tớ và cậu, vì cậu rất khác."
Tôi cảm giác như mặt tôi đang đỏ phừng phừng. Cố nén để không thể hiện sự phấn khích qua giọng nói, tôi hỏi, "Khác biệt như thế nào?" Tôi biết là tôi đang vòi vĩnh một lời khen từ Peter nhưng tôi không nề hà gì.
"Cậu là một người đồng hành dễ tính. Cậu không làm cho tớ phát cuồng hay kiệt sức; cậu..." Giọng nói của Peter lạc đi khi nhìn tôi. "Gì cơ?" Tớ đã nói gì ấy nhỉ?"
Người tôi cứng đơ. Không có cô gái nào muốn nghe điều Peter nói. Một cô gái muốn làm bạn trai phát điên và kiệt sức - chẳng phải đó là một phần của tình yêu sao?"
"Không, tớ đang nói theo ý tích cực. Lara Jean, cậu đang bực mình đấy à? Cậu đừng cáu nhé!" Rồi Peter lấy tay vuốt mặt.
Tôi ngần ngừ. Tôi và Peter luôn nói với nhau sự thật; từ những ngày đầu tiên. Bà tôi muốn cả hai vẫn duy trì như vậy. Nhưng đột nhiên tôi nhận ra có điều lo lắng trong mắt Peter. Đó là sự thiếu chắc chắn, và đó không phải là điều mà Peter hay thể hiện. Tôi không thích điều này. Chúng tôi mới hết giận nhau được hơn 2 tuần và tôi không muốn lại tiếp tục gây chiến tranh. Và tôi biết Peter cũng không ám chỉ gì qua câu nói của cậu. Tôi thấy bản thân đang tự nhắc nhở, "Đừng, đừng nổi điên lên nhé." Tôi lại trở lại bình thường. Nói cho cùng, tôi mới là đứa hay lo lắng về chuyện giữa bọn tôi tiến triển quá nhanh. Có lẽ việc Peter không đau đầu hay kiệt sức vì mối quan hệ của bọn tôi cũng là một điều hay ho.
Đám mây lo lắng trên mặt Peter đã bị xua đi ngay lập tức. Cậu lại trở nên tươi tắn và rực rỡ trở lại. Đó chính là Peter mà tôi biết. Peter uống cốc trà của cậu. "Đấy, đó chính là điều tớ nói với cậu Lara Jean. Đó chính là lý do mà tớ thích cậu. Cậu đã hiểu ra vấn đề rồi đấy."
"Cảm ơn cậu."
"Không có gì."