Chương 16
Hôm sau, giờ tan học, tôi đang chờ Peter trên ghế đá sân trường khi Genevieve bước ra với điện thoại trên tay. "Nếu như cậu không nói với cô ta, tớ sẽ làm việc đó. Tớ thề là tớ sẽ làm việc đó.
Tôi lại thấy bị đứng tim. Con bé đang nói chuyện với ai nhỉ? Chắc không phải là Peter.
Và khi hai đứa bạn của Genevieve là Emily và Judith chạy ra, thì Genevieve đột ngột tắt máy. "Các cậu làm cái quái quỷ gì bên trong mà lâu thế?" Genevieve quát.
Bọn họ nhìn nhau. "Gen, hạ hỏa," Emily nói. Tôi cảm giác như con bé đang cẩn trọng chọn từ để tránh bị mắng lần nữa. "Bọn mình vẫn còn thời gian để mua sắm mà."
Genevie nhìn thấy tôi, và sự cáu kỉnh trên khuôn mặt nó biến mất. Vẫy tay chào, con bé nói, "Chào cậu Lara Jean. Cậu đang chờ Kavinsky đấy à?"
Tôi gật đầu, hà hơi vào tay, vừa để như có việc để làm, vừa là do trời lạnh.
"Cậu ta luôn đến muộn. Nói với cậu ấy là tớ sẽ gọi điện cho cậu ấy tối nay, được không?"
Tôi gật đầu mà không suy nghĩ gì. Rồi bọn họ khoác tay nhau đi khỏi.
Mà tại sao tôi lại gật nhỉ? Đầu óc tôi sao thế nhỉ? Tại sao tôi không thể nào nghĩ ra một cách trả lời thông minh? Tôi tự mắng bản thân cho đến khi Peter có mặt. Cậu ngồi xuống cạnh tôi trên ghế và khoác tay lên vai tôi. Rồi cậu làm rối tóc tôi, như cách tôi thấy Peter vẫn làm với Kitty."Xin chào Covey."
"Cảm ơn đã bắt tớ phải đợi giữa trời lạnh," tôi nói, ép những ngón tay tê cóng lên cổ Peter.
Peter nhảy lên. "Cậu có thể chờ bên trong mà."
Peter nói có lý. Với cả đấy đâu phải lý do làm tôi nổi cáu. "Gen nói là Gen sẽ gọi điện cho cậu tối nay."
Peter đảo mắt. "Cô ấy đúng là đồ xấu tính. Cậu đừng để bị trúng mánh của cô ấy nhé, Covey. Gen chỉ ghen thôi." Rồi Peter đứng dậy, đưa tay về phía tôi. Tôi nắm tay Peter và đứng dậy. "Để tớ mua cho cậu một cốc sô-cô-la nóng giúp cậu thấy ấm hơn nhé!"
"Để xem," tôi nói.
Trong xe ô tô, Peter liên tục kiểm tra xem tôi còn khó chịu nữa không. Tôi không giữ được thái độ này lâu, vì để giữ thái độ khó chịu, tôi cũng tiêu tốn khối năng lượng. Tôi để Peter mua cho mình một cốc sô-cô-la nóng, và bọn tôi thậm chí còn uống cùng nhau. Có điều, tôi không cho phép Peter mua kẹo Mashmallow.
♥♥♥
Tối muộn hôm đó điện thoại tôi rung lên trên tủ để cạnh giường. Không cần nhìn vào, tôi cũng biết chính là Peter gọi kiểm tra xem tôi thế nào. "Tôi tháo tai nghe và trả lời điện thoại. "Xin chào."
"Cậu đang làm gì đấy?" giọng Peter nhỏ nhẹ. Tôi đoán là cậu ấy đang nằm trên giường.
"Tớ đang làm bài tập về nhà. Còn cậu?"
"Tớ đang nằm trên giường. Tớ gọi để chúc cậu ngủ ngon." Im lặng.:Mà sao cậu không bao giờ gọi chúc tớ ngủ ngon?"
"Tớ không biết nữa. Chắc tại vì tớ chưa bao giờ nghĩ đến việc đó. Cậu có thích như thế không?"
"Ồ, đây không phải là bắt buộc. Tớ chỉ tự hỏi tại sao thôi."
"Tớ tưởng là cậu ghét tất cả những "cuộc sống cuối cùng". Cậu nhớ không? Cậu đã viết trong hợp đồng. Cậu nói Genevieve bắt cậu hứa cô ta luôn phải là người cuối cùng gọi cho cậu mỗi tối, và điều đó đã làm cậu rất khó chịu."
Peter nói giọng khó chịu. "Bọn mình không nhắc đến Gen có được không? Trí nhớ cậu tốt thật đấy. Cậu nhớ hết tất cả mọi thứ."
"Đó là món quà trời ban nhưng cũng là lời nguyền của tớ." Tôi nhấn mạnh. Sửa lại điện thoại trên vai, tôi nói tiếp, "Thế cậu muốn tớ gọi cho cậu hằng đêm không nào?"
"Ui, thôi quên nó đi."
"Ui, được thôi," tôi nói. Tôi có thể nghe tiếng Peter cười qua điện thoại.
"Tạm biệt."
"Tạm biệt cậu."
"À khoan đã, cậu có thể mang cho tớ một chai sữa chua uống cho trưa mai không?"
"Cậu phải nói xin cơ."
"Tớ xin."
"Nói xin hay ho vào."
"Tạm biệt cậu."
"Tạm biệttttt."
Tôi mất hai tiếng mới làm xong nốt bài tập. Nhưng tối hôm đó, tôi đã đi ngủ với nụ cười trên môi.