← Quay lại trang sách

Chương 17

Tôi nghĩ là bố đang hẹn hò. Bố nói với tôi là tối nay bố có việc bận với một người bạn. Bố cạo râu, mặc một chiếc áo sơ mi sang trọng chứ không phải mấy cái áo len đơn điệu hằng ngày. Bố đang vội để đi nên tôi cũng không tiện hỏi người bạn đó là ai. Chắc là ai đó làm việc ở bệnh viện. Bố không giao lưu nhiều với người bên ngoài. Bố thường xấu hổ. Nhưng dù là ai đi chăng nữa thì việc bố hẹn hò là một điều đáng mừng.

Khi bố đi khỏi, tôi quay ra nói chuyện với Kitty. Con bé đang nằm xem ti vi, nhấm nháp kẹo gôm chua. Jamie nằm cạnh Kitty. "Kitty, em có nghĩ là bố đang..."

"Hẹn hò?"

"Em có thích việc đó không?"

"Tất nhiên là em có. Mặc dù là em thích bố hẹn hò với ai mà em biết và em quý."

"Thế nếu bố kết hôn lần nữa? Em thấy ổn không?"

"Tất nhiên rồi. Nên chị đừng có ra dáng chị cả với em nữa đi, được không nào?"

Tôi cố làm mặt thản nhiên một tờ giấy trắng. Tôi bình tĩnh nói, "Thế là em nói là em sẽ không sao nếu như bố cưới đúng không?"

"Giờ bố mới chỉ hẹn hò thôi mà Lara Jean. Người ta không cưới nhau chỉ sau một lần hẹn."

"Nhưng sau nhiều lần, ho sẽ."

Mặt con bé thoáng lo lắng. Rồi nó nói, "Chúng ta cứ chờ xem thế nào. Không có lý do gì mà chị em mình lại phải lo lắng từ bây giờ."

Tôi không nói là tôi lo lắng, mà tôi tò mò. Tôi đã nói với bà ngoại là sẽ không có vấn đề gì với tôi nếu bố hẹn hò với ai đó. Nhưng dù người đó là ai, thì tôi muốn biết là liệu cô ấy có đủ tốt với bố hay không. Rồi tôi chuyển chủ đề. "Thế em muốn quà gì cho sinh nhật nào?" tôi hỏi.

"Em đã có cả một danh sách rồi mà," con bé nói. "Một vòng cổ cho Jamie, bằng da, có gai xung quanh. Và một cái cối xay."

"Một chiếc cối xay sao?"

"Vâng, em muốn có một chiếc cối để Jamie có thể tập đi trên đó."

"Chị không nghĩ là bố sẽ đồng ý Kitty ạ. Vì cối xay rất đắt. Hơn nữa nhà mình cũng không có chỗ cho nó."

"Thế thì em đồng ý. Gạch bỏ Cối xay. Em còn muốn một kính nhìn được ban đêm."

"Em nên viết thư cho chị Margot về việc đó."

"Có thứ gì đặc biệt mà chị ấy có thể mua được từ Scotland không nhỉ?" con bé hỏi.

"Bánh bơ giòn. Váy truyền thống tactan. Và còn gì nữa nhỉ... túi chơi gôn. Hay Quái vật hồ Lockness?"

"Ý chị là sao cơ?"

"Là những thứ liên quan đến Quái vật hồ Lockness. Như một chiếc áo phông. Hay một bức tranh treo tường quái vật xuất hiện buổi đêm."

"Ý kiến của chị thật hay. Em sẽ bổ sung ngay vào danh sách."

Sau khi Kitty đi ngủ, tôi dọn lại phòng bếp; tôi lau bếp nấu và sắp xếp lại đồ trong tủ lạnh. Như vậy bố sẽ ngạc nhiên khi về nhà. Khi tôi đang đổ bột mỳ vào hộp đựng thì bố bước vào. Tôi hỏi tự nhiên nhất có thể, "Buổi hẹn hò của bố thế nào?"

Bố cau mày bối rối. "Hẹn hò ấy hả? Bố đi xem hòa nhạc với cô Marjorie, đồng nghiệp của bố. Chồng cô ấy bị cảm và cô không muốn bỏ phí đôi vé."

Tôi chúng xuống. "Thế ạ."

Bố vừa rót cho mình một cốc nước, vừa nói lí nhí, "Có lẽ bố nên đi xem hòa nhạc nhiều hơn. Con muốn đi không, Lara Jean?"

"... Cũng có thể ạ," tôi nói.

♥♥♥

Tôi tự làm cho mình một ít bánh quy snickerdoodles, rồi chạy lên phòng. Miệng tóp tép nhai, tôi mở máy tính và gõ "Hẹn hò cho bố". Tôi tìm trang hẹn hò cho những bố mẹ độc thân.

Tôi bắt đầu viết thông tin cá nhân. Đầu tiên tôi cần một bức ảnh. Tôi tìm ảnh của bố trong máy tính của tôi. Thật khó để tìm được một bức bố đứng một mình. Cuối cùng tôi cũng tìm được hai bức và đánh dấu lại; một bức là mùa Hè năm ngoái ở biển - ảnh toàn thân, theo lời khuyên của trang web - và một bức ảnh Giáng sinh vừa rồi, bố mặc áo len Scandinavi bọn tôi tặng. Bố đang cắt thịt gà, trông như một ông bố trong quảng cáo cà phê. Ánh đèn lờ mờ làm những nếp nhăn không nhìn thấy rỗ, có chăng thì chỉ nhìn được đôi chút ở khóe mắt. Bức ảnh làm tôi nhớ ra là phải dặn bố bôi kem chống nắng hằng ngày. Một bộ mỹ phẩm chăm sóc da làm quà cho bố vào Ngày của Bố hẳn là rất hợp lý. Tôi viết ngay và luôn vào phần nhắc nhở.

Bố mới chỉ hơn bốn mươi. Tuổi của bố vẫn còn đủ trẻ trung để gặp và phải lòng ai đó, thậm chí là với hai hay ba người ấy chứ.