Chương 18
Khi Kitty mới chào đời, tôi nói con bé trông như con mèo con chứ không giống một em bé Katherine. Sau khi thăm em và mẹ ở bệnh viện vê, tôi và Margot đã làm một băng rôn viết CHÚC MỪNG SINH NHẬT KITTEN để giết thời gian. Chúng tôi mua màu và vật liệu, và còn làm bà bực mình vì tội làm bẩn nhà bếp; sơn màu rơi vương vãi trên sàn, còn vết vân tay thì in khắp nơi. Bọn tôi còn giữ một bức ảnh mẹ bế em Kitty đứng dưới tấm băng rôn khi mới về nhà, ánh mắt mẹ vẫn còn mệt nhưng rạng ngời. Hạnh phúc.
Vì thế, việc đặt chiếc băng rôn đó ở cửa phòng Kitty để con bé có thể nhìn thấy ngay lúc thức dậy đã trở thành truyền thống. Tôi dậy sớm và cẩn thận treo băng rôn lên, sao cho nó không bị gập hay cong. Cho bữa sáng, tôi chuẩn bị trứng ốp lếp với pho mát. Tôi còn dùng sốt cà chua để vẽ mặt mèo lên trên đĩa trứng. Trong nhà, bọn tôi thậm chí còn lam một "ngăn kéo chúc mừng" trong đó có đủ nến sinh nhật, mũ giấy, khăn trải bàn, thiệp mừng sinh nhật trong trường hợp khẩn cấp. Tôi lấy từ ngăn kéo ra một chiếc mũ và đeo nó lên, hơi lệch sang một bên. Tôi đặt cạnh đĩa của bố và Kitty một chiếc mũ cho mỗi người. Tôi còn đeo cho cả Jamie Fox-Pickle nữa. Con cú có vẻ không khoái vụ này lắm, nhưng tôi cũng đã kịp chụp một bức ảnh trước khi nó giãy tung chiếc mũ ra.
Bố đã chuẩn bị cho Kitty một hộp đồ ăn trưa mà em thích. Một chiếc sandwich với phô mai mềm Brie, khoai tây chiên giòn, một chiếc bánh cupcake màu tím đỏ có kem phô mai.
Kitty sung sướng với sự sắp đặt trên bàn ăn và đĩa trứng vẽ mặt mèo. Em vỗ tay và cười như một con linh cẩu khi nhìn thấy bố đội chiếc mũ sinh nhật có dây ruy băng và chiếc mũ gần như đang tuột khỏi đầu bố. Thật lòng thi tôi chưa thấy có ai vui vẻ trong ngày sinh nhật đến như Kitty.
"Em có thể mặc chiếc áo len có hình hoa cúc được không? Con bé hỏi tôi, miệng vẫn đầy trứng.
Tôi nhìn đồng hồ. "Chị sẽ đi lấy cho em bây giờ, nhưng em ăn nhanh lên nhé!" Cậu ấy sẽ đến trong vài phút.
Đến giờ ra khỏi nhà, chúng tôi xỏ giày, thơm tạm biệt bố và ra khỏi cửa. Peter đã đứng trước xe ô tô chờ chúng tôi ở bên ngoài, tay cầm một bó hoa gói giấy hồng. "Chún mừng sinh nhật em," Peter nói.
Mắt Kitty mở to hết cỡ. "Bó hoa này là cho em ạ?"
Peter cười lớn. "Nếu không thì dành cho ai nào? Nhanh lên nào, em lên xe đi."
Kitty quay ra nhìn tôi, mắt con bé thật sáng, miệng cười rộng tận mang tai. Tôi cũng cười. "Cậu có đi cùng không, Lara Jean?"
Tôi lắc đầu. "Tớ không. Chỉ đủ chỗ cho hai người thôi mà."
"Em là cô gái duy nhất của anh hôm nay, nhóc ạ," Peter nói. Kitty chạy đến chỗ Peter, đón lấy bó hoa từ tay cậu ấy. Rồi Peter ga lăng mở cửa xe cho Kitty. Cậu ấy đóng cửa xe, rồi quay ra nháy mắt với tôi. "Đừng có ghen nhé, Covey."
Tôi chưa bao giờ thích Peter điên lên đến thế!
♥♥♥
Vài tuần sau, tiệc sinh nhật của Kitty với các bạn mới được tổ chức. Con bé muốn xin cho các bạn ở lại ngủ qua đêm, nhưng bố thì lại phải đi trực ở bệnh viện tất cả những ngày cuối tuần của tháng Hai. Tối nay ba bố con tôi làm bữa tiệc tối gia đình.
Món tủ của bố cho các buổi tiệc là gà nướng. Bố gọi nó là đặc sản gia đình. Bố dùng rất nhiều bơ, bỏ hành và táo vào ruột con gà, rắc lên trên nó nhiều thứ gia vị và bỏ thịt vào lò nướng. Chúng tôi thường ăn thịt gà với khoai. Tối nay tôi nghiền khoai lang, thêm vào một chút đường và bột quế, rồi xếp lên một chiếc vỉ nướng để đường cháy thành màu như món kem bruleé.
Kitty thì có nhiệm vụ chuẩn bị bàn ăn và gia vị: Tương ớt Texas Pete cho bố, mù tạt cho Kitty, mứt dâu cho tôi. Nếu có cả chị Margot thì chị sẽ ăn Chutney. "Thế mẹ thích dùng đồ chấm nào với món gà hả chị?" Kitty đột nhiên hỏi tôi.
"Chị... không nhớ," tôi nói. Rồi cả hai chị em quay ra nhìn bố khi bố đang kiểm tra thịt gà trong lò.
"Mẹ thích ăn mù tạt giống con không?" Kitty hỏi.
Đóng cửa lò nướng, bố nói, "Hừm, bố chắc chắn là mẹ các con thích dấm balsamic. Rất rất thích."
"Chỉ với thịt gà thôi ạ?" Kitty hỏi.
"Với tất cả mọi thứ. Với quả bơ, với bánh mì nướng bơ, với cà chua, hay thịt bò bít tết."
Tôi sẽ ghi lại những điều này vào Những điều về mẹ của tôi.
"Hai đứa đã sẵn sàng để ăn chưa?" bố hỏi. "Bố muốn lấy thịt gà ra khi nó vẫn còn đang đẹp và hơi ướt."
"Một phút thôi ạ," Kitty nói, và khoảng một phút sau thì có tiếng chuông cửa. Kitty bắt đầu hành động. Con bé đi vào nhà với cô Rothschild. Cô mặt quần bò bó và áo len cổ rủa, đi bốt cao gót và đeo vòng cổ màu đen vàng. Mái tóc dài màu nâu của cô buộc lửng. Tay cô cầm một hộp quà. Chân của Jamie Fox-Pickle vẫn chưa dài đủ để nhảy lên, nên con cho vẫy đuôi chạy quanh nhà.
Cô Rothschild cười và nói, "Ồ, xin chào Jamie." Rồi cô để hộp quà lên tủ, quỳ xuống và vuốt ve con chó. "Chào cả nhà."
"Cháu chào cô Rothschild," tôi nói.
"Trina!" bố chào cô, giọng ngạc nhiên.
Cô Rothschild cười lên. "Ồ, thế mọi người không biết là em sẽ tới à? Kitty đã mời em khi con bé sang chơi hôm nay..." Cô hơi đỏ mặt. "Kitty," cô rầy la.
"Cháu đã nói với bố rồi mà... chẳng qua là bố hay đãng trí," Kitty nói.
"Hừm," cô Rothschild lườm nhẹ Kitty nhưng con bé vờ như không nhìn thấy. "Nhưng dù sao cô vẫn cảm ơn cháu! Rồi Jamie bắt đầu nhảy xung quanh cô, một thói quen xấu khác của con cún. Cô nhấc đầu gối ra khỏi sàn, và Jamie lại trở nên ngoan ngoãn ngay lập tức. "Ngồi xuống, Jamie."
Và con cún thực sự ngồi xuống. Bố và tôi nhìn nhau với ánh mắt thán phục. Con Jamie đúng là cần tiếp tục được cô Rothschild huấn luyện.
"Trina, anh có thể mời em uống gì đây?" bố hỏi cô.
"Anh cứ cho em đồ gì đã mở sẵn rồi ấy," cô nói.
"Anh không có thứ gì đã mở sẵn cả. Nhưng anh sẵn sàng mở đồ uống mà em thích."
"Cô Rothschild thích uống rượu vang trắng pinot grigio," Kitty nói. Với một viên đá ạ."
Mặt cô lại đỏ hơn. "Trời ạ Kitty, cô đâu có phải là gái gọi chứ!" Rồi cô quay ra chỗ tôi và nói, "Em thường uống một ly nhỏ sau giờ làm việc, nhưng không phải hằng ngày."
Bố cười thành tiếng. "Anh sẽ để một ít rượu vang trắng vào ngăn đá. Chúng sẽ mát lạnh ngay thôi."
Kitty ra vẻ rất hài lòng, và khi bố và cô Rothschild ra ngồi ở phòng khách, tôi túm cổ áo con bé và thì thầm, "Này, em có ý định gì thế?"
"Không có gì," con bé nói rồi vùng chạy đi.
"Em sắp đặt đấy hả?" tôi thúc nhẹ.
"Thế thì sao nào? Họ có vẻ hợp nhau mà."
Hả? "Điều gì làm em có suy nghĩ ấy?"
Kitty búng tay. "Cô ấy yêu động vật, cô ấy quyến rũ, cô ấy có việc làm, và em thích cô ấy."
Hừm, những lý do ấy đều có vẻ tốt cả. Hơn nữa là cô ấy ở ngay phía bên kia nên cũng tiện.
"Thế em có nghĩ là cô Rothschild hay xem phim tài liệu không?"
"Ôi chị, ai lại quan tâm đến xem phim tài liệu cũ chứ? Bố có thể xem chúng với chị và Margot mà. Điều quan trọng là sự đồng điệu." Con bé cố giằng ra khỏi tay tôi. "Cho em đi lấy cho hai người ấy cái gì để uống nào."
Tôi buông tay khỏi cổ áo em. "Em khoan hãy vào!" Kitty có hơi cáu kỉnh và muốn chạy đi ngay. Tôi nói khôn ngoan, "Em chờ một lúc cho hai người nói chuyện đượm hơn chút đã."
Con bé dừng lại và nhìn tôi gật đầu đồng ý. "Vâng thì hãy chờ cho đượm hơn" con bé luyến láy nhắc lại.
♥♥♥
Kitty cắt miếng lườn gà trên đĩa, chỗ thịt duy nhất con bé muốn ăn, và phải được cắt thành miếng thật mỏng như ở ngoài hàng bán đồ ăn sẵn. Bố luôn cố hết sức để cắt đẹp nhưng thường thì miếng thịt lại bị nát và trông khá thê thảm. Tôi nghĩ sinh nhật năm nay, tôi sẽ tặng bố một chiếc máy cắt thịt bằng điện. Tôi thì thích ăn đùi gà và chẳng hiểu nổi tại sao mọi người lại không thích ăn đùi.
Khi cô Rothschild cho tương ớt lên thịt gà, mắt Kitty sáng rực như đom đóm. Tôi để ý là cô cũng đã cười hi nghe những câu chuyện vui cũ rích của bố với vẻ rất thật lòng. Tôi cũng khóai khi cô khen những chiếc bánh snickerdoodles. Vì tôi đã nướng một ít bánh quy đông đá đã làm sẵn trong khi bố pha cà phê.
"Cô rất thích bánh cháu làm, giòn nhưng vẫn rất mềm. Cháu có thể dạy cô cách làm từ đầu được không?"
"Cháu luôn sẵn sàng," tôi nói.
"Ồ, thế thì cháu cho cô xin công thức đi." Rồi cô cười. "Đừng cười cô nhé. Cô biết rõ những điểm mạnh của cô. Và nướng bánh không phải là một trong số đó."
"Chúng cháu sẽ làm cùng với cô bất cứ khi nào - chúng cháu có rất nhiều bánh ngọt và bánh quy," Kitty nói, như thể là Kitty có công thức làm bánh. Khi nướng bánh, con bé chỉ tham gia vào phần dễ nhất, đó là trang trí và ăn.
Tôi nhìn trộm bố đang uống cà phê. Tôi thở dài. Bố thì dường như chẳng hề để ý đến.
Chúng tôi cùng rửa bát đĩa và gói thức ăn thừa, và mọi việc diễn ra tự nhiên. Dù không ai nói, cô Rothschild vẫn biết rửa ly uống rượu bằng tay thay vì cho vào máy rửa bát; hay cô lập tức tìm thấy màng nhôm và màng bọc thực phẩm trong ngăn kéo. Có lẽ là vì chị Margot luôn biết bố trí sắp xếp mọi thứ khoa học, chứ không phải là do cô Rothschild đã đoán đúng chỗ để đồ. Nhưng tôi thấy cô có vẻ khá hợp với gia đình tôi. Và như tôi đã nói, cô sống ở bên kia đường nên rất tiện. Người ta nói sự vắng mặt khiến trái tim mất ngủ, còn tôi nghĩ thế không đúng: Sự gần gũi mới làm trái tim thổn thức nhiều hơn.
Ngay khi cô Rothschild ra về và bố đi lên phòng, Kitty chạy lên phòng tôi khi tôi đang chuẩn bị quần áo đi học ngày mai. Áo len màu xanh nước biển có in hình một con sói mà tôi vẫn đang cất để mặc cho ngày mưa, váy ngắn màu vàng mù tạt, và tất dài đến đầu gối.
"Chị này," con bé hỏi, tay ôm Jamie Fox-Pickle.
"Chị thích cách cô gói thức ăn bằng màng bọc thực phẩm; nói chung mọi chuyện có vẻ bắt đầu khá tốt," tôi vừa nói vừa tranh thủ cặp chiếc cặp tóc bằng mai rùa vào tóc và soi gương. "Rồi cô ấy còn khen cả bánh quy snickerdoodle, nên chị đã rất vui. Nhưng chị không chắc có thấy dấu hiệu gì từ bố không. Ý chị là em có thấy bố tỏ ra hứng thú không?"
"Em nghĩ có thể chứ, nếu như cô ấy cho bố một cơ hội. Cô ấy đã từng hẹn hò với một người ở cùng công ty nhưng chú ấy làm cô nhớ tới người chồng cũ nên không thành."
Tôi nhướn mày. "Hai người nói những chuyện nghiêm túc thế cơ à?"
Con bé nói vẻ tự hào, "Cô ấy không đối xử với em như trẻ con đâu."
Nếu Kitty quý cô Rothschild đến thế thì sự sắp đặt này cũng ít nhiều có ý nghĩa.
"Có thể cô ấy không phải là kiểu phụ nữ bố thích, nhưng nếu như bọn mình thử cho họ gặp nhau thì biết đâu..."
"Ý chị là sao khi nói là cô ấy không phải kiểu của bố?"
"Vì cô ấy hoàn toàn khác với mẹ mà. Cô ấy không hút thuốc lá đúng không? Bố rất ghét thuốc lá."
"Cô ấy đang cố cai thuốc lá. Bây giờ cô ấy đang hút thuốc lá điện tử."
"Ừ, vậy bọn mình cứ mời cô đến nhà và xem thế nào," tôi nói, với lấy lược uốn tóc. "Này, em có thể xem một đoạn video rồi tết tóc kiểu cornrow* một bên giúp chị được không?"
*Kiểu tết tóc Cornrow là kiểu tết tóc của người da đen, tóc được tết sát da đầu thành những bím nhỏ, thành hình như luống tóc trên đầu.
"Được ạ, em sẽ xem," Kitty nói. "Chị uốn cong phần đuôi tóc trước rồi em sẽ làm tóc cho chị khi em xem ti vi xong."
"Được rồi."