Chương 19
Khi chat video với Margot, tôi thông báo ngay với chị về chuyện ở nhà. Chị ngồi trên bàn, mặc áo len Fair Isle, màu xanh da trời nhẹ pha màu xanh lá cây. Tóc chị vẫn ướt. Chị có một cốc trà của trường Saint Andrews. "Chiếc áo chị mặc đẹp quá," tôi nói. Tôi đặt máy tính lên đùi và để gối ra sau lưng để tựa. "Chị thử đoán xem Kitty đang sắp đặt cho bố với ai nào."
"Ai?"
"Cô Rothschild."
Margot gần như bị sặc trà. "Cô Rothschild bên đường í hả? Em đang trêu chị à? Đó là chuyện điên rồ nhất mà chị từng nghe."
"Thế sao? Chị nghĩ thế à?"
"Ừ. Thế em thì không à?"
"Em không biết. Kitty đã dành rất nhiều thời gian với cô ấy vì cô ấy đang giúp con bé huấn luyện Jamie. Cô ấy khá tốt bụng."
"Chị biết là cô ấy tốt bụng. Nhưng cô ấy trang điểm đậm, lại suốt ngày làm đổ cà phê, mà nhất là lúc nào cũng hét to. Em có nhớ trước đây khi hai vợ chồng cô chú ấy cãi nhau ở ngoài sân nhà họ không?"
Margot rùng mình. "Liệu cô ấy và bố có thể nói chuyện gì với nhau đây? Cô Rothschild, trừ chuyện li dị ra, thì giống hệt như một bà nội trợ trong chương trình Những bà nội trợ đích thực của Charlottesville*.
Những bà nội trợ đích thực (Real housewives) là chương trình truyền hình thực tế về cuộc sống của những bà nội trợ Mỹ. Chương trình được quay ở nhiều thành phố ở Mỹ. Khi chương trình được quay ở bang Virginia thì cũng có một phần được quay ở thành phố Charlottesville là nơi Lara Jean sinh sống.
"Cô ấy có nói với em đó là chương trình yêu thích của cô ấy," tôi nói, cảm giác mình như người hay đi buôn chuyện. "Nhưng cô ấy nói đó là một niềm vui tội lỗi!"
"Phần ở thánh phố nào cơ?"
"Em nghĩ cô ấy thích tất cả."
"Lara Jean, hứa với chị là cô ấy sẽ không làm gì được bố nhé! Bố không biết nguyên tắc hẹn hò ở thế kỉ 21 đâu, và cô ấy sẽ ăn tươi sống bố luôn ấy. Bố cần hẹn hò với ai đó nhu mì hơn, ai đó mà chỉ cần nhìn qua ánh mắt đã nhận ra sự thông thái."
Tôi khịt mũi. "Chị thử ví dụ xem? Ví dụ như bà ngoại ấy hả? Vì nếu thế, em có quen mấy bà ở Belleview để giới thiệu cho bố."
"Không, nhưng người nào đó cùng độ tuổi với bố. Cô ấy có thể có phong cách quý phái, nhưng phải biết yêu thiên nhiên, thích đi hiking hay là thích mấy việc đại loại như thế."
"Chị có nhớ lần cuối cùng bố đi hiking là khi nào không?"
"Cũng cách đây không lâu lắm đâu. Nhưng điều cốt lõi mà chị muốn nói là bố cần ai đó động viên bố làm những việc đó. Giúp bố năng động, về thể chất lẫn mặt tinh thần."
Tôi cười khúc khích, và nói, "Và... về mặt tình dục nữa?" Tôi không thể không nói đùa để trêu chị Margot.
"Eo ơi!" chị hét lên phía bên kia. "Em thật hư hỏng!"
"Em chỉ đùa thôi."
"Chị tắt máy đây."
"Không, đừng chị. Nếu cô Rothschild không phải là người phù hợp thì em nghĩ bố có thể thử dùng các trang hẹn hò trên mạng. Em đã đăng ký cho bố một tài khoản trên một trang rồi. Chị biết là bố mình đẹp trai mà. Lễ Tạ ơn năm ngoái, bà đã giục bố chuyện hẹn hò. Bà luôn nói việc một người đàn ông ở một mình thì thạt không hay."
"Nhưng bố lúc nào cũng hạnh phúc mà." Chị ngừng lại. "Phải vậy không?"
"Em nghĩ là bố lúc nào cũng... vui vẻ thì đúng hơn; nhưng vui vẻ không đồng nghĩa với hạnh phúc. Gogo, em ghét để bố sống một mình... và chuyện Kitty đang cố gắng sắp xếp cho bố hẹn hò với cô Rothschild làm em nghĩ có thể là con bé cũng mong có mẹ."
Margot thở dài và uống một ngụm trà. "Được rồi, em cứ hoàn thiện thông tin cho bố đi, rồi gửi cho chị địa chỉ và mật khẩu để chị đánh giá xem thế nào. Rồi bọn mình sẽ chọn lựa vài người trước, để bố không bị choáng váng bởi quá nhiều yêu cầu kết bạn."
Tôi tự nhiên bật ra, "Nhưng hay là chúng ta chờ một lúc cho đến khi chuyện với cô Rothschild trở nên rõ ràng. Chúng ta nên cho cô ấy một cơ hội, đúng không nào? Vì mong muốn của Kitty."
Chị lại thở dài. "Em nghĩ cô ấy bao nhiêu tuổi?"
"Ba mươi chín? Bốn mươi?"
"Cách ăn mặc của cô ấy làm cô trông trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật."
"Chị không nên đánh giá cô ấy qua cách ăn mặc," tôi nói. Mặc dù tôi cũng hơi đắn đo khi cô nói là cô và tôi thường mua quần áo ở cùng một cửa hàng. Chẳng hiểu như vậy nghĩa là cô mặc quá trẻ hay tôi ăn mặc quá già? Chris thường gọi phong cách của tôi là "Bà già gặp em bé" hay "Lolita đi thư viện trường." Tôi đột nhiên nhớ tới một điều. "À nếu chị thấy có chiếc kilt nào thì chị mua cho em một cái được không? Màu đỏ nhé, có thể cả một chiếc cúc cài cũng được."
"Chị sẽ để ý cho em," chị hứa. "Hoặc chị có thể mua ba cái cho ba chị em mình. Không, bốn cái cho cả nhà. Có thể là quà cho Giáng sinh năm sau?"
Tôi khịt mũi. "Bố mặc váy truyền thống của Scotland á?"
"Em không biết được đâu, biết đâu bố lại thích. Bố có một phần tư dòng máu Scotland. Bố có thể chứng minh được điều đó." Rồi chị lấy cả hai tay áp vào cốc trà và đưa lên miệng uống một ngụm. "Mà em biết không, chị gặp một anh chàng rất dễ thương ở đây. Tên cậu ấy là Samuel. Và cậu ấy học ở trong lớp Văn hoa BritPop."
"Ồ, thế anh ấy phát âm có 'sang trọng' lắm không chị?"
"Hiển nhiên rồi," chị nói với cách phát âm kiểu Anh "sang trọng". Cả hai chị em tôi cùng cười khúc khích. "Bọn chị hẹn gặp nhau tối nay ở quán. Chúc chị may mắn đi."
"Chúc chị may mắn!" tôi nói to.
Tôi thích được chị Margot như lúc này, nhẹ nhàng, vui vẻ và vô tư. Và điều đó, theo tôi, chứng tỏ chị đã không còn vương vấn gì với Josh nữa.