Chương 20
Chị đừng có đứng trước TV như thế," Kitty gắt gỏng.
Tôi đang lau bụi giá sách bằng chiếc chổi lông tôi mới đặt mua trên mạng. Tôi không nhớ lần cuối cùng chiếc giá sách được phủi bụi là từ bao giờ. Tôi quay người lại và nói, "Sao hôm nay em cáu bẳn thế?"
"Vì em đang không vui," con bé lẩm bẩm, duỗi chân dài ra phía trước. "Shanae nói là sẽ đến hôm nay nhưng giờ thì bạn ấy lại không đến nữa."
"Ồ, vậy đừng trút giận lên chị chứ!"
Kitty lại ngồi xoa chân. "Chị này, nếu như em giả vờ là bố mua tặng một món quà Valentine cho cô Rothschild thì sao nhỉ?"
"Này đừng điên!" Tôi rung rinh chiếc chổi lông trước mặt em. "Em cần thôi ngay mấy cái sở thích can thiệp vào cuộc sống của người khác này đi Katherine. Vì nó chẳng hay ho gì đâu nhé!"
Kitty nhìn tôi giận dỗi. "Biết thế thì em đã không nói với chị."
"Quá muộn rồi. Em nghe này, nếu như hai người đã có duyên thì họ sẽ biết cách để đến với nhau."
"Thế chị và anh Peter đã tìm ra cách để đến với nhau chưa nếu như em không gửi những bức thư của chị đi?" Kitty thách thức.
Tôi thua Kitty một điểm. "Chắc là không," tôi thành thật.
"Không, trăm phần trăm là không ấy. Bọn chị cần chút tác động."
"Em đừng làm như kiểu việc gửi thư là một hành động 'vị tha' để giúp chị. Em đã làm việc ấy lúc em đang giận chị."
Kitty đã nhanh chóng hỏi ngay, "Thế 'vị tha' có nghĩa là gì?"
"Là không ích kỷ, là khoan dung, là hào phóng... và đều trái nghĩa với em." Kitty rít lên và bất thình lình lao vào tôi, và chúng tôi vật nhau, nhưng chỉ một lúc thôi vì cả hai chị em đều cười hết hơi đến nỗi va luôn cả người vào giá sách. Trước đây, tôi thường khống chế Kitty một cách dễ dàng, nhưng giờ em đã nhỉnh hơn tôi. Chân em khỏe hơn và lại rất giỏi né đòn của tôi. Nhưng cuối cùng tôi cũng đã tóm được hai tay của Kitty quặt ra sau lưng, và con bé hét lên "Em chừa, em chừa rồi!" Tôi thả Kitty ra và ngay lập tức, con bé nhảy lên tấn công tôi, cù nách rồi lên cổ.
"Không chơi ở cổ, không chơi ở cổ!" tôi rít lên. Cổ là phần yếu nhất trên cơ thể tôi; mọi người trong nhà đều biết. Tôi ngã quỳ gối xuống sàn, cười đến đau cả người. "Dừng lại đi mà, chị xin em!"
Kitty dừng lại. "Đó chính là cách em cư xử... vị tha," con bé nói. "Đó chính là sự vị tha của em."
Nếu như Kitty đã không gửi những bức thư đó đi thì liệu tôi và Peter có tìm được cách đến với nhau không? Tôi sẽ nói luôn là không; nhưng biết đâu, bọn tôi mỗi người đi một đường và sẽ gặp nhau ở một giao điểm nào đó. Hoặc cũng có thể không. Nhưng dù có hay không thì chúng tôi vẫn đang ở đây.