Chương 21
Kể thêm cho ta nghe về cậu bạn trai cháu đi," bà Stormy nói. Chúng tôi đang ngồi bắt chéo chân trên sàn để chọn ảnh và những mẩu ghi chép để dùng cho quyển cắt dán của bà. Hôm nay có mỗi mình bà đến lớp, nên chúng tôi đã quyết định tổ chức học trong phòng bà. Tôi hơi lo nếu cô Janette biết là lớp không có mấy học viên, nhưng nghĩ cho cùng thì tôi làm tình nguyện nên cô ấy cũng không có nhiều việc để giao cho tôi.
"Bà muốn nghe kể gì về bạn ấy?"
"Cậu ấy có chơi thể thao không?"
"Bạn ấy chơi bóng vợt ạ."
"Bóng vợt?" bà hỏi lại. "Không phải là bóng đá, bóng rổ hay bóng chuyền sao?"
"Bạn ấy chơi thể thao tốt lắm ạ. Bạn ấy còn được tuyển vào đại học rồi ấy ạ."
"Cháu cho bà xem một tấm hình của cậu ấy được không?"
Tôi cho bà xem một bức ảnh ở trong điện thoại, chụp hai bọn tôi ở trong xe ô tô. Cậu mặc áo len thợ săn màu xanh và trông rất đẹp trai. Nói chung tôi thích Peter mặc áo len, vì trông cậu như một con thú bông làm tôi muốn vuốt ve cưng nựng.
Bà nhìn kỹ bức ảnh. "Ừ," bà nói. "Đúng là cậu ấy rất đẹp. Nhưng bà không biết là cậu ta có đẹp bằng cháu trai của bà không. Cháu bà đẹp như Robert Redford* hồi trẻ."
*Robert Redford (sinh năm 1936) là một diễn viên và đạo diễn ở Mỹ.
Oa.
"Nếu cháu không tin, bà sẽ cho cháu xem ảnh nó," bà nói và đứng lên tìm ảnh. Bà mở mọi ngăn kéo, đảo lung tung. Bất kỳ cụ bà nào trong khu dưỡng lão này đều có ảnh cháu trai yêu quý của họ. Ảnh được đóng khung, đặt trên TV, hay trên lò sưởi. Nhưng bà Stormy thì không thế, bà chỉ đóng khung những bức ảnh của bà thôi. Ở gần cửa ra vào bà còn để một bức ảnh đen trắng của bà trong bộ quần áo cô dâu, to đến mực choán gần hết cả tường. Nhưng tôi nghĩ nếu tôi mà xinh đẹp như bà thì có lẽ tôi cũng làm vậy. "Hừm, bà không tìm thấy tấm hình nào cả."
"Để lần sau cũng được ạ," tôi nói. Bà Stormy ngồi xuống ghế.
Bà để chân lên ghế. "Thế giờ tụi trẻ các cháu thường đi đâu để thử giãn? Bây giờ chắc chả có những điểm ngắm cảnh từ trên cao nữa cháu nhỉ?" Bà đang cố dò hỏi thêm thông tin, tôi chắc chắn thế. Bà Stormy khi đánh hơi được điều gì hay ho thì sẽ thích hỏi thêm, nhưng tôi cũng không dễ dàng để tiết lộ cho bà. Hơn nữa là tôi cũng đâu có nhiều chuyện hay ho mà kể cho bà đâu cơ chứ.
"Ừm, cháu không biết ạ... cháu không nghĩ thế." Tôi đang dọn chồng giấy dán.
Bà bắt đầu cắt giấy. "Ta nhớ cậu bạn trai đầu tiên ta đi chơi công viên cùng. Đó là Ken Newbery. Cậu ấy lái xe Chevy Impala. Rồi cảm giác rùng mình khi lần đầu tiên có một cậu con trai đặt tay lên người cháu, Chúa ơi. Chuyện ấy đã xảy ra với cháu chưa, cháu yêu quý?"
"Hừm, chồng vé xem kịch Broadway của bà đâu rồi? Chúng ta cần phải làm gì đó với chúng."
"Chác chúng ở trong hộp đựng của hồi môn của bà."
Cảm giác rùng mình khi lần đầu tiên có một cậu con trai đặt tay lên bạn.
Tôi cảm thấy thắt ruột. Tôi biết cảm giác rùng mình ấy lắm chứ. Tôi còn nhớ rất rõ ấy là khác. Đó là một kỷ niệm đẹp, bỏ qua những chuyện liên quan đến việc bị quay phim và những chuyện khác.
Bà nghiêng người lại gần tôi và nói, "Lara Jean, cháu hãy nhớ rằng con gái phải chủ động điều khiển chuyện tình cảm. Vì các cậu con trai luôn suy nghĩ theo kiểu việc-mà-ai-cũng-biết. Nên cháu phải biết chủ động và bảo vệ những gì là của cháu."
"Cháu không biết bà ạ. Ý bà nói là thành kiến về giới tính?"
"Cuộc sống vốn dĩ đầy rẫy thành kiến giới tính rồi cháu ạ. Khi cháu có thai, cuộc đời cháu thay đổi, chứ đâu có gì thay đổi với cậu bạn trai của cháu đâu. Cháu trở thành chủ đề được mọi người bàn tán. Ta đã xem trong chương trình Những người mẹ tuổi thiếu niên. Mấy cậu con trai đó chỉ toàn là dạng vô dụng, rác rưởi hết."
"Bà nói vậy có nghĩa là khuyên cháu không quan hệ?" Bà Stormy luôn là người khuyến khích tôi bước ra khỏi bóng tối, để sống tích cực, để yêu. Vậy mà giờ bà lại nói với tôi những điều này sao?
"Ta đang nói là cháu luôn phải cẩn thận. Cẩn thận như sự sống và cái chết, vì đó là điều cần thiết." Bà nhìn tôi trìu mến. "Đừng bao giờ tin là hội con trai luôn mang bao cao su. Con gái cũng cần phải mang theo bao cao su."
Tôi húng hắng ho.
"Cơ thể cháu là của cháu, là để bảo vệ và để thỏa mãn." Bà nhướn mày "Khi cháu muốn chia sẻ cảm giác vui vẻ với ai đó, thì sự lựa chọn là của cháu, và hãy chọn một cách sáng suốt. Bất cứ ai được phép chạm vào thân thể bà thì đó là một vinh hạnh. Một đặc ân." Bà vẫy tay trước mặt tôi. "Đặc ân được bái vọng ngôi đền ấy, cháu hiểu ý ta không? Chứ không phải chàng ngốc nào cũng được chạm vào ngai báu. Nên hãy nhớ lấy lời bà, Lara Jean ạ. Cháu là người quyết định ai, tình cảm tiến triển xa đến đâu, và nếu có quan hệ thì là bao nhiêu lần."
"Cháu không hề biết bà lại theo chủ nghĩa nữ quyền," tôi nói.
"Người đấu tranh cho nữ quyền?" Giọng bà hơi khinh khỉnh. "Ta không phải kiểu người đó, thật đấy Lara Jean ạ."
"Stormy, bà đừng nổi nóng. Ý của bà là đàn ông và phụ nữ đều bình đẳng và có quyền bình đẳng như nhau."
"Ta không nghĩ có một người đàn ông nào lại có thể bình đẳng được với ta. Phụ nữ nhiều khi còn hơn cả đấng quyền năng, và cháu nên nhớ điều đó. Cháu không nên quên bất cứ điều nào mà ta vừa nói với cháu. Mà có khi cháu nên ghi lại chúng cho ta vào quyển sổ." Rồi bà bắt đầu ngân nga "Trời có bão."
Trước đây, khi bọn tôi còn giả vờ thì chưa bao giờ xảy ra chuyện "quá đà". Còn bây giờ tôi mới nhận ra rằng mọi việc xảy ra thật là nhanh mà tôi còn chưa kịp nhận biết. Ví dụ như từ việc hôn cho đến chuyện luồn tay vào áo chỉ xảy ra trong vòng hai giây, và nó làm tôi bồn chồn, làm tôi nóng rạo rực. Giống kiểu như bạn đang ngồi trên tàu cao tốc để đi đâu đó, nhanh khủng khiếp. Tôi thích cảm giác ấy, thật sự rất thích, nhưng tôi cũng thích cả cảm giác được ngồi tàu chậm để thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài của đồng quê, của những tòa nhà, của núi non. Giống như kiểu tôi không muốn nhảy cóc; tôi chỉ muốn cảm giác ấy được kéo dài. Nhưng rồi ngay lập tức tôi lại muốn mình lớn nhanh hơn, để được sẵn sàng, như mọi cô gái khác. Rồi tự hỏi tại sao những bạn gái tuổi tôi đã sẵn sàng sớm thế?
Tôi vẫn cảm thấy ngạc nhiên, có một chàng trai xuất hiện trong cuộc sống của mình. Tôi vẫn hồi hộp khi được cậu ấy choàng tay qua eo hay vươn ra nắm lấy bàn tay tôi. Tôi không nghĩ là tôi biết cách người ta hẹn hò trong những năm 2010 như hiện tại. Tôi vẫn lúng túng. Và tôi cũng không muốn giống như Margot và Josh hay Peter và Genevieve. Tôi muốn một cái gì đó khác,
Tôi đoán là bạn có thể gọi tôi là bông hoa nở muộn. Nhưng điều đó mặc định rằng có một thời điểm nhất định để nở hoa, rằng việc bạn mười sáu tuổi và hẹn hò với một chàng trai là chỉ có thể đúng hoặc sai.
Cơ thể tôi như một ngôi đền linh thiêng mà không phải chàng trai nào cũng có thể bái vọng.
Tôi không làm nhiều hơn những gì mà tôi muốn làm.