Chương 22
Peter và tôi ngồi cạnh nhau ở quán Starbucks để ôn tập cho kỳ thi môn Hóa học. Nhưng Peter đặt tay lên ghế tôi, rồi dùng bút chì quấn quanh tóc tôi làm tóc tôi tung hết ra. Tôi bỏ qua.. Rồi cậu ấy kéo ghế tôi lại gần và hôn vào cổ tôi làm tôi cười khúc khích. Nên tôi phải né người ra. "Tớ không thể tập trung học được."
"Cậu nói cậu thích khi tớ nghịch tóc cậu mà."
"Ừ, nhưng tớ đang cố tập trung." Tôi nhìn xung quanh và thì thầm, "Hơn nữa, chúng ta đang ở nơi công cộng."
"Nhưng ở đây có ai đâu."
"Có anh bồi bàn; và một chàng trai ở góc kia, chỗ cửa ấy." Tôi chỉ trỏ. Mọi việc ồn ào ở trường đã lắng xuống; và điều cuối cùng chúng tôi muốn lúc này là một hình meme khác bị tung lên.
"Lara Jean, sẽ không ai ở đây quay phim chúng ta, nếu như đó chính là điều đang làm cậu lo lắng. Bọn mình có làm gì đâu."
"Tớ đã nói ngay từ đầu tớ không thích phô trương trước mọi người mà," tôi nhắc nhở Peter.
Đến lượt Peter nhếch mép. "Thật sao? Thế cậu đừng quên lần đầu tiên ai là người hôn ai trước trong trường nhé. Theo đúng nghĩa đen thì chính cậu đã nhảy vào tớ."
Tôi đỏ mặt. "Nhưng chuyện đó có lý do, cậu biết mà."
"Thế thì bây giờ cũng có lý do," Peter thêm vào. "Lý do là tớ đang cảm thấy chán và tớ muốn hôn cậu. Đó có phải là tội ác không?"
"Cậu đúng là đồ trẻ con," tôi nói, véo mũi Peter. "Nếu như cậu chịu ngồi yên và học thêm 45 phút nữa thì tớ sẽ để cậu hôn tớ trong xe."
Mặt Peter tươi rói trở lại. "Đồng ý!" Rồi điện thoại của Peter rung lên, cậu với tay ra lấy nó. Peter cau mày và gõ lại gì đó, khá vội vã.
"Mọi chuyện ổn chứ?" tôi hỏi.
Peter gật đầu nhưng trông như đang bị phân tán. Peter tiếp tục nhắn tin, mặc dù chúng tôi thống nhất là sẽ học với nhau. Giờ tôi cũng bị phân tán, vì đang tự hỏi xem điều gì đã xảy ra. Hay Peter đang nhắn tin cho ai.