Chương 23
Tôi đẩy xe đẩy lòng vòng để tìm sữa đặc, vì tôi cần nó để làm bánh chanh, và nhìn thấy Josh đàn ở dãy ngũ cốc. Tôi tiến lại gần anh và thúc vào anh bằng xe đẩy của mình.
"Xin chào hàng xóm," tôi nói.
"Xin chào. Em thử đoán xem điều gì vừa xảy ra nào!" Josh cười nhăn nhở, có đôi chút tự hào. "Anh được nhận vào Đại học Virginia."
Tôi hét lên và buông luôn xe đẩy. "Ôi anh Josh, thật tuyệt vời!" rồi tôi đặt tay lên vai anh, nhảy lên nhảy xuống. Tôi lắc vai anh, "Anh tươi lên nào chàng ngốc!"
Anh cũng cười to và nhảy cẫng lên mấy cái trước khi thả tôi ra. "Anh vui lắm. Bố mẹ anh thì sung sướng như phát điên vì họ không phải trả tiền học phí cho anh. Họ thậm chí đã không cãi nhau mấy hôm nay." Rồi anh hỏi tôi, "Em có thể nói với chị Margot được không? Vì anh không nghĩ là anh có thể tự mình thông báo với cô ấy, nhưng cô ấy xứng đáng được biết điều này. Chính Margot là người đã giúp anh học; nên chuyện này cũng có công của cô ấy."
"Em sẽ nói với chị ấy. Em biết là chị ấy cũng sẽ rất mừng cho anh, anh Josh ạ. Cả bố em và em Kitty nữa." Tôi giơ tay cao để đánh high-five và anh đạp mạnh vào tay tôi. Tôi không thể tin được là Josh sẽ đi học đại học, và chỉ một thời gian nữa thôi anh sẽ không sống ở khu này nữa. Và sẽ không như trước đây. Rồi khi tốt nghiệp, anh sẽ rời đi, rồi có thể bố mẹ anh sẽ li dị, và họ sẽ bán ngôi nhà, và anh sẽ không còn là hàng xóm của tôi nữa. Dạo này bọn tôi không gặp nhau thường xuyên, và đã lâu lắm rồi chúng tôi không đi chơi cùng nhau... nhưng tôi vẫn thích cái cảm giác là anh sống ở ngôi nhà bên đường kia, và luôn có mặt khi tôi cần. "Vậy là thời gian đã trôi đi," tôi bắt đầu, "Khi nào anh không ngại về chuyện xảy ra với chị Margot nữa, anh sẽ sang nhà em ăn tối như mọi khi chứ? Mọi người nhớ anh. Em biết là Kitty đang nóng lòng khoe với anh những tài năng mới của Jamie. Em đang mời anh đấy, dù lời mời này không phải hoa mỹ gì."
Miệng anh nhoẻn cười, và tôi rất quen với nụ cười hiền của anh. "Được rồi," anh nói.