Chương 24
Những cô gái nhà Song chúng tôi luôn coi ngày Lễ Tình yêu Valentine đặc biệt quan trọng. Ngày Valentine thì giản dị và ngọt ngào và chân thành, và vì thế, những đồ vật tự làm ở nhà có ý nghĩa nhất. Tôi có rất nhiều nguyên liệu để trang trí khi làm quyển cắt dán, nhưng tôi còn có thói quen cất những mảnh vải cũ, dây ruy băng hay mấy chiếc khăn lót cốc. Tôi còn có một hộp đựng những hạt cườm và hạt trai và hạt kim cương giả nữa. Tôi có cả con dấu cũ, có hình thần tình yêu Cupid cùng với nhiều hình trái tim và hoa.
Theo truyền thống của gia đình tôi, bố thường được nhận quà Valentine từ ba chị em. Năm nay là năm đầu tiên chị Margot sẽ tự gửi quà cho bố. Cả anh Josh cũng có quà, nhưng tôi sẽ để Kitty chủ động và tôi chỉ ký một chữ ký ở dưới tên Kitty thôi.
Và tôi đã dành cả buổi chiều để nghĩ quà cho Peter. Đó là một thiệp hình trái tim màu trắng, có viền dây đăng ten trắng. Ở giữa tôi thêu CẬU LÀ CỦA TỚ, PETER K. bằng chỉ hồng. Tôi biết món quà sẽ làm Peter sung sướng lắm. Nó có vẻ vừa vô tư và đáng yêu, lại không quá nghiêm túc, giống hệt như con người Peter. Dù vậy, nó vẫn có ý nghĩa là cho ngày tình yêu và cho sự thật là Peter Kavinsky và Lara Jean Song Covey đang có tình cảm với nhau. Tôi còn định trang trí thêm cho mỹ miều hơn nữa nhưng Kitty nói như vậy sẽ là quá đà.
"Em đừng dùng hết mấy hạt ngọc trai của chị nhé," tôi nói với Kitty. "Chị mất hàng năm mới có được bộ sưu tập này đấy, bao nhiêu năm rồi."
Vẫn là Kitty với những câu hỏi thực dụng, "Thế chị làm bộ sưu tập làm gì nếu không dùng chúng? Chị mất ngần ấy công sức chỉ để cất mấy viên này trong hộp, nơi mà chẳng ai có thể nhìn thấy à?"
"Chị nghĩ vậy," tôi nói, vì Kitty đã có ý đúng. "Ý của chị là em chỉ nên cho những hạt ngọc trai vào món quà tặng người nào em thật sự thích thôi."
"Thế còn hạt kim cương giả màu tím?"
"Em có thể dùng bao nhiêu mà em muốn," tôi nói với giọng từ tốn, giống như một bà địa chủ nói chuyện với người hàng xóm có hoàn cảnh khó khăn. Mấy hạt màu tím không hợp với kiểu của tôi. Tôi lựa chọn phong cách thời Victorian, còn mấy hạt màu tím thì giống đồ trang trí cho lễ hội hóa trang carnival Mardi Gras*. Nhưng tôi sẽ không nói điều đó cho Kitty. Khi thấy bạn không thích một thứ gì đó, thì với tính khí bốc đồng của mình, Kitty sẽ nghi ngờ và cuối cùng cũng sẽ không thích vật đó nữa. Đã có một thời gian tôi đã làm cho Kitty tin là tôi rất thích nho khô, và con bé không bao giờ nên ăn nhiều hơn phần của tôi; trong khi sự thật là tôi rất ghét nho khô, nên đã luôn nói vậy để Kitty ăn giùm. Kitty đã từng tích trữ rất nhiều nho khô; con bé giống hệt lũ nhóc ở nhà trẻ vậy.
*Mardi Gras, hay thứ Ba béo, là một ngày lễ của Thiên Chúa giáo diễn ra trước ngày lễ Phục sinh hằng năm. Trong ngày này, người theo đạo Thiên Chúa sẽ ăn nhiều đồ béo để chuẩn bị cho 40 ngày ăn chay kéo dài cho đễ Lễ Phục sinh.
Trong lúc dùng keo nóng dán xung quanh hình trái tim, tôi nghĩ vẩn vơ rồi buột hỏi Kitty, "Thế bọn mình có phải làm một bữa sáng đặc biệt cho bố không? Chúng mình có thể mua một cái máy ép hoa quả ở siêu thị và làm nước bưởi ép cho bố. Và chị nhớ là chị thấy trên mạng có bán một máy làm bánh waffle hình trái tim khôn đắt lắm."
"Bố đâu có thích bưởi đâu," Kitty nói. "Và nhà mình cũng không làm waffle thường xuyên. Mình cứ cắt bánh thành hình trái tim thôi cũng có sao?"
"Như thế trông rẻ tiền lắm," tôi càu nhàu. Nhưng Kitty nói đúng. Việc mua một chiếc máy để dùng có một năm một lần thì cũng không đúng, kể cả khi giá của nó chỉ 19,99 đô-la. Và tôi nhận ra là càng lớn, tính cách Kitty càng giống Margot hơn là giống tôi.
Nhưng rồi Kitty nói, "Thế nếu chúng ta dùng khuôn làm bánh quy để cắt pancake thành hình trái tim thì sao? Và dùng phẩm màu màu đỏ?"
Tôi nhìn em rạng rỡ. "Công nhận em giỏi thật đấy!" Lúc này thì con bé lại có chút ít tính cách của tôi.
Kitty tiếp tục. "Chúng ta có thể cho phẩm màu vào xi rô, làm nó có màu đỏ như máu. Một trái tim rỉ máu!"
Ôi, Kitty vẫn luôn Kitty với những tính cách của riêng con bé.