Chương 25
Đêm trước ngày Lễ Tình yêu, tôi trăn trở nghĩ rằng chỉ tấm thiệp cho Peter không thôi thì chưa đủ, và một chiếc bánh ngọt nhân cherry sẽ là một ý tưởng hay ho. Nên sáng hôm sau, tôi thức dậy thật sớm để nướng bánh, và giờ thì bếp như một bãi chiến trường. Nước cherry vương đầy bàn bếp và bồn rửa. Bồn rửa bát trông giống như một bể máu, bể máu nước cherry. Lần này còn tệ hơn cả lần tôi lam bánh màu đỏ tím và phẩm màu nhuộm đỏ hết cả tấm kính ốp bếp. Tôi đã phải lau khắp các kẽ thì mới hết. Thậm chí tôi phải lấy cả bàn chải để cọ vết bẩn ở tường.
Nhưng bánh ra lò lại hoàn hảo, đẹp lung linh, màu vàng ruộm. Viên bánh đều đặn, và trên bánh có những lỗ nhỏ để nước bay hơi. Tôi có ý định sẽ mang bánh ra mời vào giờ ăn trưa; Peter, Gave và Darrell sẽ thích chúng. Tôi sẽ mời Lucas một cái. Và cả Chris nữa, nếu nó có ở trường.
Tôi nhắn tin cho Peter nói rằng cậu ấy không phải qua đón tôi hôm nay. Tôi muốn đến trước để bỏ quà Valentine vào tủ để đồ của Peter. Việc bỏ chiếc thiệp Valentine vào tủ cá nhân của ai đó, theo tôi, thật ngọt ngào. Ngăn tủ để đồ tự nhiên trở thành một thùng thư và lá thư được gửi vào ngăn tủ thì sẽ trở nên lãng mạn hơn rất nhiều là một lá thư được trao trực tiếp vào tay người nhận.
Kitty đi xuống nhà lúc bảy giờ. Hai chị em tôi chuẩn bị bàn ăn
ngày Valentine cho bố, và đặt quà của tôi, Kitty và Margot xung quanh đĩa. Tôi để phần cho bố hai chiếc bánh ngọt mới làm. Nhưng rồi tôi cũng không nán lại ở nhà để xem bố phản ứng thế nào với
những món quà của tôi, vì tôi không muốn đến trường muộn hơn Peter. Peter thường hay đến muộn nên tôi áng chừng tôi chỉ cần đi sớm hơn bình thường năm phút.
Khi đến trường, tôi nhét tấm thiệp vào tủ đồ của Peter, rồi ra quán cà phê để chờ Peter.
Nhưng khi tôi bước vào quán thì Peter đã ở đó, đứng bên máy bán đồ uống tự động với... Genevieve. Tay cậu đặt trên vai Genevieve, và Peter đang chăm chú nói chuyện với cô ta. Genevieve đang gật đầu, mắt nhìn xuống dưới. Có chuyện gì thế nhỉ, chuyện gì đã làm cho con bé buồn thế? Hay là Genevieve lại đang diễn trò để níu kéo Peter?
Hôm nay là ngày lễ tình yêu và tôi muốn làm gì đó để làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa bạn trai tôi và cô người yêu cũ của cậu ấy. Họ chỉ là bạn tốt của nhau hay là có gì hơn nữa? Hay là họ đang tặng quà cho nhau như ngày xưa cũ? Hay là tại tôi quá lo lắng? Hay đây chỉ là chuyện bình thuờng giữa những người đã từng yêu nhau?
Genevieve trông thấy tôi, và nói gì đó với Peter rồi bước ra khỏi quán cà phê. Peter bước nhanh về phía tôi. "Chúc mừng cậu nhân ngày lễ tình yêu, Covey," rồi nhấc bổng tôi lên. Khi đặt tôi xuống, Peter hỏi, "Hôm nay là ngày lễ, bọn mình có thể hôn nhau ở nơi công cộng không?"
"Quà tình yêu của tớ đâu đã?" tôi hỏi, chìa tay ra.
Peter cười to. "Ở trong ba lô tớ. Trời ạ, sao cậu tham thế!" Tôi có thể nói là Peter đang háo hức để trao món quà ấy cho tôi, và làm cho tôi cũng háo hức theo. Peter cầm tay tôi, dẫn tôi ra bàn nơi đặt ba lô. "Trước tiên cậu ngồi xuống đã," Peter nói và tôi vâng lời. Peter cũng ngồi xuống cạnh tôi. "Bây giờ cậu nhắm mắt lại và giơ tay ra cho tớ. "
Tôi làm theo, và tôi nghe tiếng Peter kéo khóa cặp, rồi đặt vật gì đó lên tay tôi, một tờ giấy. Tôi mở mắt.
"Đây là một bài thơ," cậu nói. "dành cho cậu."
Vầng Trăng kia không ngăn nổi những vấn vương
Về bóng hình Lara Jean diễm tuyệt
Dù sao kia không mọc vẫn thấy nàng hiển hiện
Đôi vì sao sáng rực dưới chân mày.*
[*] Theo bản dịch của Tôn Thiện Quỳnh Trâm
Tôi đưa tay chạm vào môi. Lara Jean xinh đẹp! Tôi không thể nào tin được. "Đây là món quà mà tớ thích nhất. Tớ có thể ôm cậu chặt đến mức làm cậu tắt thở thì thôi, vì chao ôi, tớ hạnh phúc quá." Tôi tưởng tượng cảnh Peter ngồi vào bàn, nguệch ngoạc viết thơ cho tôi với cây bút, và toàn tâm toàn ý sáng tác cho tôi. Chỉ nghĩ thế thôi đã làm tôi run lên, cảm thấy như có một dòng điện chạy từ đỉnh đầu xuống tận chân.
"Thật ư? Cậu thích chứ?."
"Tớ thích vô cùng!" Tôi choàng tay quanh người Peter và ôm siết lấy cậu. Tôi sẽ cho món quả này vào chiếc hộp màu xanh cổ vịt, để sau này khi tôi già như bà Stormy, tôi có thể lấy nó ra và nhớ lại khoảnh khắc này. Lúc này tôi quên hết chuyện về Genevieve, quên hết mọi thứ. Vì Peter Kavinsky đã viết thơ tặng tôi.
"Đây không phải là món quà duy nhất tớ dành cho cậu hôm nay đâu nhé! Và còn chưa phải là thứ hay ho nhất." Peter với lấy chìếc hộp màu tím trong cặp. Tôi thở gấp. Rồi Peter nói với giọng ngọt ngào, "Cậu mở quà đi, nhanh lên nào."
"Có phải là một cái cặp tóc không?"
"Hơn thế nữa."
Tôi lấy tay che miệng đang há hốc vì ngạc nhiên. Đó là chiếc vòng cổ ở cửa hàng của mẹ Peter, có mặt khóa hình trái tim, chiếc vòng cổ mà tôi đã mong ước bao lâu nay. Đợt Giáng sinh bố nói rằng chiếc vòng đã bị bán, tôi đã nghĩ là tôi sẽ không bao giờ còn cơ hội có nó. "Tớ không thể nào tin được," tôi thì thầm, chạm vào viên kim cưong đính ở giữa.
"Đế tớ đeo nó cho cậu nhé." Tôi nâng tóc lên và Peter đeo chiếc vòng vào cổ tôi. "Tớ có thể giữ vật này ư?" tôi hỏi. "Chiếc vòng này đắt lắm, rất rất đắt mà.'
Peter cười to thành tiếng. "Tớ không biết giá nó là bao nhíêu nữa cơ. Nhưng mà cậu đừng lo, đó là tiền công mẹ tớ trả cho những ngày cuối tuần tớ phải đi lấy đồ cho cửa hàng. Cậu không phải suy nghĩ gì cả, miễn là cậu thích nó."
Tôi chạm vào chiếc vòng. "Tớ có. Tớ rất thích nó. Rồi trong giây lát, tôi nhìn quanh quán cà phê. Một ý nghĩ thoáng qua, tôi ước gì Genevieve chứng kiến cảnh này.
"Mà thế quà Valentine của tớ đâu?" Peter hỏi tôi.
"Nó ở trong tủ đồ của cậu," tôi nói. Tôi ước gì đã không nghe lời khuyên của Kitty, và cho phép bản thân "quá đà" một tí trong ngày Lễ Tình yêu đầu tiên với bạn trai. Với Peter. Nhưng dù sao thì vẫn còn những chiếc bánh cherry mới làm còn đang nóng ở trong cặp. Tôi sẽ đưa hết bánh cho cậu ấy. Xin lỗi Chris, Lucas và Gabe nhé!
*****
Tôi không thể ngừng soi gương để nhìn ngắm chiếc vòng cổ. Tôi kéo nó ra bên ngoài áo lên để mọi người trong trường có thể chiêm ngưỡng nó. Về nhà, tôi khoe với bố và Kitty và cả chị Margot qua video chat. Tôi thậm chí còn khoe vói cả Jamie Fox-Pickle. Mọi người đều đã rất ấn tượng. Tôi đeo nó không rời: Tôi vẫn đeo nó khi tắm; tôi đeo nó cả lúc đi ngủ.
Giống như trong truyện Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên, khi Laura được tặng một con búp bê vải*. Nó có đôi mắt tròn màu đen, môi và má đồ hồng, chân đi tất màu đỏ, váy hoa màu hồng xanh. Laura không thể rời mắt khỏi con búp bê. Cô ấy lúc nào cũng ôm nó thật chặt và thế là cũng đủ để Laura quên hết mọi thứ. Mẹ Laura còn nhắc nhở cô bé là phải để cho các chị em khác trong nhà giữ con búp bê nữa.
[*] Truyện Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên là một cuốn tự truyện nổi tiếng của nhà văn Mỹ Laura. Trong truyện, cô bé Laura được tặng một con búp bê làm bằng vải vụn trong một dịp lễ Giáng sinh. Cô bé đã rất yêu quý con búp bê và đặt tên nó là Nettie.
Và giờ tôi muốn làm hệt như cô bé Laura trong truyện. Khi Kitty xin đeo thử, tôi đã ngần ngừ giây lát, nhưng rồi lại cảm thấy hơi bị ki bo nếu không đồng ý. "Em nhớ cẩn thận nhé," tôi nói vói em, và tháo vòng ra khỏi cổ.
Kitty giả vờ làm mặt dây chuyền rơi xuống, và tôi rít lên. "Em chỉ đùa thôi," con bé khúc khích. Kitty chạy ra soi gương, nghiêng nghiêng đầu. "Không đến nỗi. Thế chị có vui khi chuyện của chị và anh Peter là nhờ em sắp xếp không?"
Tôi ném gối vào người Kitty.
"Thỉnh thoảng khi có dịp gì đặc biệt thì cho em mượn nó được không?"
"Không!" Tôi lại nghĩ đến cô bé Laura. "Cũng được, nhưng phải là dịp thật đặc biệt. "
"Cảm ơn chị," Kitty nói. Kitty tự gõ vào đầu, rồi nhìn tôi và hỏi. "Lara Jean, em hỏi chị một câu được không?"
"Em hỏi đi, gì cũng được," tôi nói.
"Liên quan đến các cậu con trai ạ."
Tôi cố gật đầu bình thường. Thực ra tôi đang rất háo hức. Về các cậu con trai. Nào thì tôi đã sẵn sàng. "Chị nghe đây."
"Chị hứa vói em là chị chỉ nói sự thật nhé! Chị thề đi!"
"Được rồi. Nào, em ngồi lại đây, Kitty." Con bé ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi khoác tay lên người Kitty, cảm thấy mình có đôi chút người lớn, ấm áp và mẫu tử nữa. Kitty đang bắt đầu trưởng thành.
Kitty nhìn tôi với đôi mắt ngây thơ. "Chị và anh Peter đang làm chuyện ấy à?"
"Em nói gì cơ?" tôi ẩn con bé ra xa. "Kitty!"
Con bé giọng hân hoan, "Chị hứa là chị sẽ trả lời mà."
"Hừm, câu trả lời là không. Em thật láu cá quá! Đi ra khỏi phòng chị ngay đi nào!" Kitty chạy biến đi, cười khoái trá như một con linh cẩu. Tôi nghe thấy tiếng cười của em quanh nhà.