← Quay lại trang sách

Chương 26

Một phiên bản mới của video trong bể nước nóng lại xuất hiện đúng khi tôi nghĩ vụ video đã thực sự đi vào quên lãng. Theo tôi thì cơn ác mộng này sẽ không bao giờ kết thúc, vì chẳng phải người ta vẫn nói là những thứ đăng trên Internet không bao giờ biến mất hay sao. Chuyện lần này xảy ra khi tôi đang ở trong thư viện, và nhìn thấy hai cô gái ở lớp dưới đang đeo tai nghe, vừa xem vừa cười khúc khích. Trong video là tôi đang mặc váy ngủ, váy lùng bùng xung quanh Peter trông như một cái chăn. Trong vài giây, tôi ngồi yên, đắn đo suy nghĩ nên làm gì. Tôi nên phản ứng hay im lặng. Tôi nhớ Margot nhắc là tôi phải vượt qua nỗi sợ hãi và thể hiện như tôi không nề hà gì chuyện đó. Nên tôi nghĩ, Phải tiến lên thôi.

Tôi đứng dậy, đi qua chỗ hai cô bé, và rút dây tai nghe ra khỏi chiếc laptop. Nhạc bài "Part of your world" phát ra từ loa vi tính.

"Chào chị," một cô bé nói, quay ghế ra phía tôi.

Khi thấy tôi, hai cô bé nhìn nhau sợ hãi. Một đứa đóng laptop lại. Tôi đứng khoanh tay và nói, "Các em cứ xem đi."

"Không đâu ạ," một cô nói.

Tôi rướn người qua rồi bật lại đoạn video lên. Kẻ nào đã làm lại đoạn video này đã ghép thêm những cảnh trong phim hoạt hình Nàng tiên cá. "Khi nào đến lượt của tôi? Chẳng phải em sẽ rất thích sao, thích được khám phá thế giới ở trên mặt biển kia.(*)" Tôi tắt máy tính. "Chị nói cho các em biết là nếu các em xem video kiểu như thế này các em sẽ bị phạt vì xem phim khiêu dâm trẻ em nhé. Địa chỉ IP máy tính của em đã có sẵn trong hệ thống. Nên các em nên suy nghĩ trước khi gửi đoạn video tới người khác, vì mọi việc đều dưới tầm kiểm soát nhé."

Cô bé tóc đỏ hỏi, "Sao lại là phim khiêu dâm trẻ em?"

"Vì chị và Peter đều dưới mười tám tuổi."

Cô bé còn lại nhếch mép nói, "Em tưởng anh chị nói rằng anh chị đã không quan hệ."

Tôi nói giọng thách thức, "Ồ việc làm rõ thì có cơ quan pháp luật. Còn bây gíờ thì chị sẽ thông báo trước với thầy Hiệu trưởng Lochlan."

"Nhưng bọn em có phải là duy nhất đâu?" Cô bé tóc đỏ nói.

"Các em thử tưởng tượng nếu các em là cô bé trong đoạn video," tôi nói.

"Thế thì em sẽ thấy rất tuyệt," cả hai cô lí nhí. "Chị may mắn đấy, Kavinsky rất hot. "

May mắn ư? Tât nhiên rồi.

[*] Là một đoạn trong ca khúc "Một phần của thế giới của anh", ca khúc chủ đề của bộ phim hoạt hình Nàng tiên cá.

*****

Khi tôi cho Peter xem đoạn video mới thì Peter lại vô cùng bực mình. Tôi thấy hơi lạ. Vì thường Peter không để bản thân bị bận tâm bởi những tiếng xì xào. Đó có lẽ chính là điểm đáng quý mà mọi người rất thích ở Peter. Cậu ấy luôn luôn tự tin, và luôn làm cho người ta thấy dễ chịu.

Nhưng cái video nàng tiên cá này lại làm Peter gần như phát điên lên. Hai đứa bọn tôi xem trong ô tô qua điện thoại của Peter, và cậu ấy đã cáu đến mức làm tôi nghĩ là cậu ấy sẽ ném luôn cả chiếc điện thoại ra ngoài cửa sổ. "Bọn khốn khiếp này, sao chúng nó lại dám!" Peter đấm vào vô lăng, lầm còi kêu ầm lên và tôi thì giật nảy cả ngưòi. Tôi chưa bao giờ thấy Peter giận dữ như vậy. Lúc ấy tôi chẳng biết nói gì, vì tôi lớn lên trong gia đình toàn con gái và người đàn ông duy nhất lại là bố quá đỗi hiền từ. Tôi không biết làm thế nào để giúp một cậu con trai tan cơn giận.

"Quỷ tha ma bắt!" Peter hét lên. "Tớ giận vì tớ đã không bảo vệ được cậu."

"Tớ đâu có muốn cậu làm thế, " tôi nói, và nhận ra đó chính là sự thật. Và tôi đang đi đúng hướng.

Peter nhìn thẳng vào tôi. "Nhưng tớ muốn bảo vệ cậu. Tớ đã nghĩ mình lo xong mọi việc đâu vào đấy rồi, nhưng giờ nó lại xuất hiện. Cứ như con virus herpes vậy."

Rồi Peter khởi động máy xe. "Cậu muốn đi đâu?"

"Đi đâu cũng được. Chúng ta cứ đi đã." Lúc này tôi không muốn chạm mặt ai, không muốn nhìn thấy mọi ngưòi đang rỉ tai nhau thầm thì. Tôi muốn trốn đi. Chiếc xe Audi của Peter chính là nơi bọn tôi đang ẩn náu. Và để giấu đi cái đầu đang trống rỗng của tôi, tôi mỉm cười thật tươi với Peter, đủ tươi để cậu cũng cười lại vói tôi.

Rồi Peter cũng nguôi dần sau một lúc lái xe. Va khi chúng tôi về đến nhà tôi thì tâm trạng của Peter gần như đã trở lại bình thường. Tôi hỏi Peter liệu cậu ấy có muốn vào nhà và ăn pizza, vì hôm nay là ngày gia đình tôi sẽ ăn pizza vào bữa tối. Tôi nói rằng cậu ấy có thể chọn bất kỳ loại pizza nào mà cậu ấy muốn. Nhưng Peter lắc đầu, nói rằng phải về nhà. Và đó là lần đầu tiên từ khi yêu nhau Peter đã không hôn tạm biệt tôi, và tôi cảm thấy hơi có lỗi. Một phần cũng là do tôi. Peter đã cố giải quyết mọi phiền toái cho tôi, và giờ cậu ấy đang vô cùng thất vọng vì biết mình đã không thể chấm dứt được câu chuyện về đoạn video.

*****

Bố đang ngồi ở bàn bếp chờ tôi trong nhà, bố chỉ ngồi và chờ đợi, đôi lông mày cau lại.

"Con xin lỗi bố... điện thoại con hết pin. Mọi việc ổn chứ ạ?" Chỉ nhìn bố nghiêm túc như vậy tôi cũng đủ hiểu là đã có chuyện.

"Bố con mình cần nói chuyện, Lara Jean. Con ngồi xuống đây."

Tôi cảm thấy sợ. "Sao hả bố? Có chuyện gì vậy ạ? Em Kitty đâu?"

"Em ở trên phòng." Tôi bỏ cặp xuống, chậm rãi bước vào bếp, chậm hết mức có thể. Tôi ngồi xuống cạnh bố. Bố thở dài, đan hai tay vào nhau.

Khi tôi mở miệng nói, "Có phải là vì tài khỏan con lập cho bố không? Vì con vẫn chưa kích hoạt nó," thì bố nói ngay, "Tại sao con không kể với bố chuyện xảy ra ở trường?"

Tim tôi đập thình thịch. "Ý bố là sao ạ?" Tôi vẫn đang hy vọng và cầu nguyện. Chuyện gì cũng được, chuyện tôi không qua bài kiểm tra môn Hóa, gì cũng được, nhưng không phải là bể nước nóng.

"Đoạn video của con và Peter."

"Làm sao bố biết chuyện?" tôi thỏ thẻ.

"Cô giáo gọi điện cho bố. Cô ấy đã rất lo lắng cho con. Tại sao con không kể cho bố nghe về chuyện này, Lara Jean?"

Bố nhìn tôi nghiêm nghị, và rất buồn. Điều tôi ghét nhất là phải nhìn bố buồn. Tôi cảm thấy nặng nề ghê gớm. "Bởi vì... con đã xấu hổ. Con không muốn bố lại nghĩ về con như thế. Và con thề vói bố tất cả những gì bọn con làm chỉ là hôn nhau thôi. Chỉ có vậy thôi ạ."

"Bố chưa xem đoạn video, và bố sẽ không xem, vì đó là chuyện riêng tư của con và Peter. Nhưng bố ước gì hôm đó con đã tỉnh táo hơn. Vì mọi việc làm đều để lại những hậu quả lâu dài."

"Con biết ạ." Nước mắt bắt đầu chảy trên má tôi.

Bố nắm lấy tay tôi. "Bố thấy buồn vì con không tìm đến bố khi con gặp khó khăn ở trường. Bố đã biết là con có vấn đề gì đó, nhưng bố không muốn ép con phải nói ra. Bố luôn cố đặt mình vào vị trí của mẹ và suy nghĩ xem mẹ sẽ xử lý thế nào trong những trường hợp này. Bố biết, việc tâm sự với bố nhiều khi khó khăn hơn là với mẹ" Giọng bố hơi lạc đi, và tôi thì khóc to hơn. "Nhưng bố vẫn cố, và bố thực sự đang cố gắng."

Tôi nhảy ra khỏi ghế và choàng tay ôm lấy bố. "Con cũng biết vậy mà bố," tôi nức nở.

Bố cũng ôm lấy tôi. "Lara Jean, con phải biết rằng, con có thể nói với bố về bất cứ điều gì. Bố đã nói chuyện với thầy Hiệu trưởng Lochlan. Thầy sẽ tuyên bố trước toàn trường vào ngày mai rằng nếu nguời nào xem hoặc phát tán đoạn video sẽ bị buộc thôi học."

Tôi thấy sự nhẹ nhõm như một dòng suối đang chảy qua cơ thể mình. Đáng nhẽ tôi đã phải nói chuyện này với bố ngay từ đầu. Tôi đứng thẳng lên, bố lau nước mắt cho tôi. "Nào, giờ thì nói bố nghe về trang web hẹn hò?"

"Ồ..." tôi ngồi xuống. "Con đặt một tài khoản cho bố trên trang singleparentloveconnection.com." Rồi tôi vội nói tiếp khi thấy bố nheo nheo mày, "Bà ngoại nghĩ là không ổn nếu một người đàn ông góa vợ cứ phải sống một mình, và con đồng ý với bà. Con nghĩ là kết bạn qua mạng có thể giúp bố tìm giải pháp."

"Lara Jean, bố vẫn có thể tự tìm bạn cho bố được mà. Bố đâu cần con gái yêu của bố phải lo lắng chuyện hẹn hò cho bố đâu."

"Nhưng... bố có đi hẹn hò với ai bao giờ đâu."

"Đó là vấn đề của bố chứ đâu phải của con. Bố muốn con gỡ cái tài khoản đó xuống."

"Bọn con vẫn chưa kích hoạt nó mà bố; con chỉ đăng ký vậy thôi. Trên đấy như một thế giới mới bố ạ."

"Được rồi, nhưng bây giờ bố con mình hãy nói chuyện với nhau về chuyện tình yêu của con nhé, Lara Jean. Chúng ta sẽ nói chuyện của bố sau. Bố muốn nghe chuyện của con."

"Được ạ." Tôi đặt tay lên bàn. "Bố muốn nghe chuyện gì ạ?"

Bố gãi cổ. "À... Chuyện của con và Peter có nghiêm túc không?"

"Con cũng không biết ạ. Ý con là con nghĩ là con yêu Peter. Nhưng vẫn hơi sớm để nói chắc chắn. Vì tình yêu học trò mà bố! Bố xem chị Margot và anh Josh đấy và giờ thì anh chị ấy đã ai đi đường nấy."

Bố nói giọng tiếc nuối, "Thằng bé giờ cũng không sang đây nữa."

"Đúng vậy. Con không muốn phải nằm khóc trong phòng ký túc xá trường đai học vì một cậu con trai." Rồi tôi đột nhiên dừng lại. "Đó hình như là điều mà mẹ dặn chị Margot. Mẹ đã nói là con gái không nên đi học đại học khi có bạn trai ở nhà vì sẽ bỏ lỡ gần như mọi cuộc vui."

Bố cười nụ cười quen thuộc. "Đúng là giọng điệu của mẹ con."

"Thế ai là bạn trai của mẹ hồi trung học ạ? Mẹ có yêu người ấy lắm không bố? Và bố đã bao giờ gặp người đó chưa?"

"Hồi đó mẹ con chưa yêu ai. Mẹ có một cô bạn cùng phòng tên là Robyn, chính là người mà mẹ vẫn hay kể. " Bố cười "Và cô ấy luôn làm mẹ con bực mình."

Tôi ngồi tựa lưng vào ghế. Tôi cứ tưởng chuyện mẹ kế trước đây là về mẹ.

"Bố nhớ lần đầu tiên bố gặp mẹ con. Mẹ tổ chức tiệc Lễ Tạ ơn giả trong ký túc xá. Bố đến đó cùng một người bạn. Đó là một bữa tiệc Tạ ơn tổ chức vào tháng Năm. Mẹ mặc váy đỏ và có mái tóc dài; hồi đó tóc mẹ vẫn dài như con nhìn thấy trong ảnh ấy." Bố ngừng lại và mỉm cười. "Mẹ đã làm bố bối rối một lúc vì bố mang đậu đóng hộp chứ không phẫi là đậu tươi. Có vẻ nếu mẹ thích ai đó thì mẹ sẽ trêu đùa ngưòi đó. Nhưng tất nhiên hồi xưa bố đâu có biết gì. Lúc đó bố vẫn chưa biết gì về phụ nữ."

Hồi xưa. "Con tưởng bố mẹ gặp nhau ở lớp Tâm lý?" tôi nói.

"Theo như mẹ nói thì có một học kỳ bố mẹ có học cùng nhau, nhưng bố không nhớ đã gặp mẹ. Vì giảng đường lúc đó phải có vài trăm sinh viên."

"Nhưng mẹ đã để ý bố?" tôi nói. Đó là điều tôi được nghe kể trước đây. Mẹ nói mẹ thích cách bố tập trung trong giờ học, rằng tóc bố hơi dài ở phía sau, như một vị giáo sư đãng trí.

"Ơn Chúa là mẹ để ý. Nếu không có mẹ con thì không biết giờ này bố đang ở đâu?"

Lời bố nói làm tôi dừng lại một lúc. Bố có thể ở đâu được nhỉ?. Tất nhiên là bố sẽ không có bọn tôi, nhưng có lẽ bố cũng không phải là một người góa vợ. Liệu bố có hạnh phúc hơn nếu như đã cưới một người phụ nữ khác hay đã quyết định làm việc khác hay không?

Bố xoa cằm tôi. Rồi bố nói giọng chắc chắn, "Bố sẽ không ở đâu hết nếu như không có mẹ con, vì bố sẽ không có ba thiên thẩn của bố."

***

Tôi gọi Peter để báo rằng cô Duval đã gọi điện cho bố và bố tôi đã biết về vụ video. Và rằng bố đã nói chuyện với thầy Lochlan và mọi việc giờ đã đâu vào đấy. Nghe vậy, giọng Peter có vẻ vẫn rất ức chế Chứ không vui như tôi hy vọng. "Bây giờ chắc bố cậu phải ghét tớ lắm,"Peter nói.

"Không hề, bố tớ không ghét cậu đâu," tôi an ủi Peter.

"Cậu nghĩ tớ có nên nói chuyện với bố cậu không? Một lời xin lỗi, giữa hai người đàn ông với nhau?"

Tôi rùng mình. "Không cần đâu. Tính bố tớ kỳ cục lắm."

"Ừ, nhưng..."

"Thôi cậu đừng lo lắng nữa Peter. Tớ đã nói là bố tớ thu xếp mọi việc rồi. Ngày mai thầy Lochlan sẽ thông báo trước toàn trường và mọi người sẽ để chúng ta yên thôi. Với cả tại sao cậu phải xin lỗi bố tớ. Cả hai bọn mình đều xuất hiện trong video mà. Cậu đâu có ép tớ phải làm gì đâu."

Rồi hai bọn tôi gác máy ngay sau đó. Mặc dù giờ tôi đã cảm thấy khá hơn về chuyện đoạn video nhưng lại bắt đầu thấy lo cho Peter. Tôi biết là cậu ấy thất vọng vì đã không bảo vệ được tôi, và lòng tự trọng của Peter phần nào đó cũng bị tổn thương, và điều đó thì chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi tự hỏi lòng tự trọng của các cậu con trai cũng mỏng manh dễ vỡ lắm nhỉ? Và có lẽ đúng là vậy.