Chương 27
Có một bức thư cho tôi được gửi đến từ thứ Ba, nhưng sáng thứ Tư trước giờ đi học tôi mới nhìn thấy. Tôi ngồi ở bàn bếp, vừa ăn táo vừa xếp lại chồng thư báo trong lúc chờ Peter đến đón. Hóa đơn tiều điện, hóa đơn truyền hình cáp, catalogue của Victoria Secret, báo Những chú chó xinh xắn (cho trẻ em) hàng tháng của Kitty. Và cuối cùng là bức thư trong chiếc phong bì trắng gửi cho tôi. Nét chữ con trai. Gửi từ một địa chỉ mà tôi không quen.
Lara Jean thân mến,
Tuần trước có một cái cây bị đổ trước cửa nhà mình nên ông Barber đã đến để dọn nó. Gia đình Barber chính là gia đình đã chuyển vào nhà cũ cũa tớ ở Meadowridge. Tớ không nói quá nhưng nhà Barber sỡ hữu cả một công ty xây dựng. Và ông Barber đã mang bức thư cũa cậu dến. Tớ thấy dấu bưu diện trên thư từ tháng 9, nhưng vì được gửi đến nhà cũ nên chỉ đến tuần này tớ mới nhận được bức thư. Vì thế mà đến tận bây giờ tớ mới hồi âm cho cậu được.
Lá thư của cậu làm cho tớ nhớ đến những kỷ niệm mà giờ tớ đã quên từ lâu. Như lần cậu và chị gái cậu làm kẹo lạc trong lò vi sóng và các cậu đã đề nghị tổ chức một cuộc thi nhảy để xem ai được phần to hơn. Hay một lần vào buổi chiều, tớ không có chìa khóa vào nhà, tớ leo lên nhà trên cây và bọn mình đã nằm đọc sách cho đến lúc trời tối và phải dùng cả đèn pin chiếu sáng. Tớ nhớ hôm ấy hàng xóm nhà cậu nướng hamburger và cậu đã thách tớ hỏi xin một chiếc để bọn minh chia nhau, nhưng mà tớ đã nhát gan. Rồi khi về đến nhà thì tớ lại bị ăn mắng vì cả nhà không biết tìm tớ ở đâu. Nhưng hôm ấy thật là thú vị.
Tôi ngừng đọc. Tôi nhớ hôm cả bọn chúng tôi không có chìa khóa vào nhà. Hôm đó có Chris, John và tôi, nhưng rồi Chris phải về trước nên chỉ còn lại hai đứa tôi. Bố tôi lúc đó đang bận họp; còn tôi không nhớ Kitty và chị Margot đã ở đâu. Bọn tôi đói meo, đến mức phải lục tìm gói kẹo Skittles mà Trevor giấu ở dưới sàn để ăn tạm. Có điều gì đó vô cùng thú vị khi được trở thành kẻ lang thang cùng với John Ambrose McClaren. Giống hệt như kiểu bọn tôi là những đứa trẻ chạy trốn.
Thư của cậu làm tớ vui không kể xiết. Vì khi mười ba tuổi, tớ vẫn chỉ là một cậu bé con, còn cậu thi đã như một người lớn với nhũng cảm xúc và suy nghĩ phức tạp. Mẹ tớ lúc ấy vẫn còn phải gọt táo cho tớ ăn. Nếu ở tuổi ấy mà tớ cũng viết thư cho cậu thì chắc điền duy nhất tớ có thể nói là tóc cậu rất đẹp. Chỉ thế thôi. Tớ đã không để ý gì hơn được. Và tớ cũng không hề biết là hồi ấy cậu lại thích tớ.
Mấy tháng trước tớ đã nhìn thấy cậu ở buổi họp Mô phỏng Liên Hợp Quốc ở trường cậu. Tớ đã ngờ ngợ là cậu nhận ra tớ, nhưng tớ phải ngồi yên ở ghế của đoàn đại biểu Trung Quốc. Khi cậu gửi cho tớ một mẩu tin nhắn, tớ đã gọi cậu, nhưng lúc ấy cậu lại bước đi thẳng. Sau đó tớ đã nán lại tìm cậu nhưng cậu đã đi mất rồi. Cậu có nhìn thấy tớ không?
Điều bây giờ làm tớ tò mò nhất là tại sao cậu lại gửi lá thư này cho tớ sau bao nhiêu năm. Vậy nên nếu muốn, cậu hãy gọi, hãy viết email, hay viết thư cho tớ nhé!
Thân mến, John
Tái bút: Với cả vì cậu đã hỏi, nên tớ trả lời là ở nhà chỉ có mẹ và bà tớ mới gọi tớ là Johnny thôi. Nhưng cậu có thể gọi tớ như vậy nếu cậu muốn.
Tôi thở dài thườn thượt.
Hồi học cấp Hai, John Ambrose McClaren và tôi đã từng có hai cuộc chạm trán mùi mẫn; một lần là bọn tôi phải hôn nhau khi chơi trò quay chai, và một lần là bọn tôi cùng nhau nhặt gậy bóng dưới trời mưa sau giờ Thể dục. Đến đầu năm nay, lần nhặt bóng ấy vẫn là khỏanh khắc lãng mạn nhất trong đời tôi. Tôi dám chắc chắn là John đã không nhớ về những sự kiện ấy như tôi, hoặc cậu ấy hẳn đã quên hết rồi. Nhận được hồi âm của John sau ngần ấy thời gian, tôi cảm giác như John vừa quay về từ cõi chết. Nó khác so với lần nhìn thấy John ở Hội nghị ở trường hồi tháng Mười Hai, vì lần đó tôi như trông thấy một con ma. Lần này lá thư làm cho tôi thấy một cảm giác rất thật, về một ngưòi mà tôi từng quen trong quá khứ.
Hồi ấy, John học giỏi; cậu ấy lúc nào cũng đạt điểm cao nhất trong số các bạn trai; còn tôi đứng đầu nhóm con gái. Chúng tôi thường được nhận khen thưởng cùng nhau. John thích học môn Lịch sử, cậu ấy lúc nào cũng chuẩn bị bài đọc trước ở nhà. Nhưng John cũng giỏi cả môn Toán và Khoa học. Tôi nghĩ cậu vẫn giữ được phong độ ấy.
Nếu Peter là cậu con trai nhổ giò muộn nhất lớp thì John lại là người lớn nhanh nhất. Tôi nhớ là tôi đã rất thích mái tóc vàng như râu ngô của John. Cậu ấy trông ngây thơ và có bầu má phúng phính, gương mặt của một cậu bé hiền lành. Các bà mẹ ở trong khu phố đều rất yêu cậu. Gương mặt ấy như là tem bảo đảm cho John, Và khiến cậu luôn là người bạn đồng hành lý tưởng trong các phi vụ. John và Peter hay hợp tác cùng nhau trong các phi vụ hồi đấy John là người thông minh và đầy ắp ý tưởng, có điều cậu ây hay xấu hổ vì bị nói lắp.
John thường đóng vai phụ, còn Peter thì luôn muốn là ngôi sao. Chính vì thế, mọi người luôn dành những lời khen ngọi, và cả chê bai, cho Peter vì để John phải diễn vai tên xỏ lá. Hơn nữa, không ai nỡ trách mắng gì một cậu bé thiên thần như John Ambrose McClaren.
Những cậu bé tuấn tú luôn đưọc lòng người lớn. Nên kể cả khi có chuyện gì không hay diễn ra, hay chỉ phải nhận một cái lắc đầu và một câu cảm thán, "Ôi Peter" thay vì một cái đét vào cổ tay. Cô Holt, giáo viên môn tiểng Anh, luôn gọi Peter và John là Butch Cassidy và Sundance Kid, đôi bạn trong một bộ phim mà bọn tôi còn không biết đến(*). Một hôm Peter xin phép cô được chiếu phim đó cho cả lớp xem. Sau đó hai cậu ấy đã cãi nhau vì không biết ai là Butch và ai là Sundance Kid, trong khi bọn tôi thì biết rõ ràng ai là ai khi xem phim.
[*] Bộ phim Cao bồi phiêu lưu - Butch Cassidy và Sudance Kid, là bộ phim Mỹ được sản xuất năm 1969, kể về cuộc phiêu lưu của hai người bạn, hai tên cướp nhà băng có thật ở Mỹ những năm 1930, là Butcth Cassidy và Sudance Kid.
Tôi cá rằng các bạn gái ở trường rất hâm mộ John. Khi tôi trông thấy cậu ở Mô phỏng Liên Hợp Quốc, cậu trông rất chững chạc, các cậu ngồi thẳng lưng trên ghế, vai vuông vắn, và thái độ vô cùng tập trung. Nếu như tôi cũng học cùng trường vói John, tôi chắc tôi cũng mang ống nhòm và một phong kẹo mà ngồi trấn thủ ở gần tủ để đổ của John. Tôi sẽ thuộc lòng thời khóa biểu của cậu ấy; tôi sẽ biết cậu hay ăn gì vào buổi trưa. Tôi tự hỏi không biết cậu còn ăn bánh sandwich kẹp với bơ lạc và mứt nữa hay không? Có quá nhiều điều về John mà tôi vẫn chưa biết hết.
***
Tiếng còi xe của Peter kéo tôi về thực tại. Tôi bật dậy rất nhanh. Trong giây lát, tôi định giấu bức thư, cho nó vào chiếc hộp màu xanh cổ vịt và không vương vấn gì thêm nữa. Nhưng nghĩ lại, nếu làm thế thì thật bất lịch sự. Tôi sẽ viết thư trả lời John Ambrose McClaren.
Tôi nhét thư vào cặp, khoác ra ngoài áo phao, và chạy ra chỗ xe Peter. Bên ngoài vẫn còn một ít tuyết đọng lại từ trận bão hôm trước, trông khá bẩn. Khi nói về thời tiết, tôi thuộc típ ngưòi hoặc tất-cả-hoặc-không-có-gì-cả, tôi thích hoặc là tuyết tan hết hoặc là tuyết dày trắng xóa cao ngập cả chân.
Khi tôi chui vào xe Peter. Cậu đang nhắn tin điện thoại. "Có chuyện gì thế?" tôi hỏi Peter.
"Không có gì," Peter nói. "Đó là Gen. Cô ấy muốn đi nhờ xe, nhưng tớ nói với cô ấy là không được."
Tôi thấy gai gai. Genevieve và Peter vẫn nhắn tin qua lại thường xuyên; họ vẫn liên lạc với nhau, gần gũi đến mức có thể hỏi đi nhờ. Nhưng họ là bạn, có lẽ chỉ là bạn. Tôi vẫn thường tự nhắc mình như thế. Và rằng Peter luôn nói với tôi sự thật như đã hứa. "Cậu đoán xem tớ vừa nhận được thư của ai?"
Peter đang lái quay đầu xe. "Ai?"
"Cậu đoán đi."
"Ừm... chị Margot?"
"Thế thì ngạc nhiên gì chứ? Không, không phải là Margot. Đó là John Ambrose McClaren."
Peter bối rối. "McClaren 11? Tại sao cậu lại viết thư cho cậu ấy?"
"Vì tớ đã viết một bức thư cho cậu ấy mà, cậu nhớ không? Giống như tớ đã viết cho cậu. Tổng cộng có năm bức, và chỉ có bức thư gửi cho cậu ấy là không có hồi âm. Tớ đã nghĩ là nó bị thất lạc rồi, nhưng rồi có một cái cây bị đổ trước nhà John hôm bão tuyết và ông Barber đến để dọn nó đi, đem theo cả búc thư cho John."
"Ông Barber là ai?"
"Gia đình ông ấy đã mua lại ngôi nhà cũ của John. Ông ấy sở hữu một công ty xây dựng, nhưng điều này không quan trọng. Điều quan trọng là John mới chỉ nhận được thư của tớ tuần trước; đó Chính là lý do mà đến tận bây giờ cậu ấy mói hồi âm."
"Hừm," Peter nói, tay nghịch nghịch quạt sưởi trong ô tô. "Vậy là cậu ấy viết thư giấy cho cậu? Chứ không phải là email?"
"Đó là một bức thư được gửi đến theo đường bưu điện." Tôi quan sát xem Peter có dấu hiệu gì đang ghen không, chỉ cẩn một dấu hiệu nhỏ thôi.
"Hừm." Cái hừm thứ hai này nghe có vẻ nhàm chán, nhưng không thể hiện chút nào của sự ghen tuông. "Thế dạo này Sundance Kid thế nào?" Peter cười khúc khích. "McClaren không thích khi bị tớ gọi như thế."
"Điều này tớ vẫn còn nhớ," tôi nói. Xe ô tô đang dừng ở chốt đèn đỏ cuối cùng trước khi vào đến trường.
"Thế cậu ấy viết gì?"
"Ồ, hồi thăm bình thường, kiểu 'cậu có khỏe không', kiểu vậy." Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi thấy hơi khó chịu vì phải chia sẽ thêm thông tin trong khi Peter chỉ nói được mấy chữ hừm. Ít ra thì cậu ấy cũng có thể giả vờ thể hiện đôi chút quan tâm chứ.
Peter gõ gõ tay trên vô lăng. "Chúng ta thỉnh thoảng nên đi chơi với cậu ấy."
Tôi nghĩ đặt Peter và John Ambrose McClaren ở cùng một nơi sẽ làm hỏng mọi việc. Lúc ấy thì tôi biết nhìn ai? Tôi nói trống rỗng, "Hừm, có thể." Có lẽ tôi đã sai khi nói chuyện với Peter về bức thư.
"Tớ nghĩ cậu ấy vẫn đang giữ chiếc găng tay bóng chày của tớ," Peter nói mơ màng. "Cậu ấy có hỏi gì về tớ không?"
"Hỏi như thế nào?"
"Kiểu như giờ tớ ra sao?"
"Không."
"Hừm." Peter nói vói giọng phật ý. "Thế cậu sẽ viết gì để trả lời cậu ấy?"
"Tớ vừa mới nhận được thư sáng nay. Tớ chưa có thời gian trả lời."
"Vậy nhớ viết là tớ gửi lời chào cậu ấy," Peter nói.
"Được rồi," tôi nói. Tôi sờ sờ xung quanh cặp để biết chắc chắn thư của John vẫn ở trong đó.
"Mà khi cậu viết thư tình cho cả năm bọn tớ, cậu đã thích bọn tớ như nhau sao?"
Peter nhìn tôi đầy hy vọng. Tôi biết cậu ấy muốn tôi nói rằng tôi thích cậu nhất trong năm người, nhưng điều đó không phải là sự thật. "Ừ, tớ thích các cậu như nhau," tôi nói với Peter.
"Khỉ ạ. Thế nếu phải chọn, cậu thích ai nhất? Tớ phải không?"
"Đây là một câu hỏi mà tớ không thể trả lời. Peter, ý tớ là mọi chuyện đều có sự liên quan. Tớ có thể nói tớ thích John nhất, nhưng là vì tớ đã thích cậu ấy lâu nhất. Nhưng thời gian cậu thích một ai đó không thể dùng để đánh giá xem cậu yêu người đó nhiếu nhất hay không."
"Yêu?"
"Thích," tôi nói.
"Cậu đã nói 'yêu'."
"À, nhưng ý tớ là 'thích'."
"Thế còn McClaren?" Peter hỏi. "Cậu đã thích cậu ấy như thể nào so với nhng người còn lại?"
Ái chà, vậy là cuối cùng chàng đã thể hiện chút ghen tuông. "Tớ thích cậu ấy..." Tôi định nói "như thích các cậu," nhưng tôi hơi lưỡng lự. Bà Stormy nói bạn không thể thích người này như thích người kia. Nhưng làm sao bạn định lượng được cảm xúc dành cho người này, ít hay người hơn người kia? Peter luôn muốn được là người được yêu quý nhất, và cậu ấy cũng đang mong đợi tôi nói ra điều đó. Vì thế, tôi nói tiếp, "Không thể phân định được. Nhưng giờ tớ thích cậu nhất."
Peter lắc đầu. "Với tư cách một cô nàng chưa có tình sử với ai trước đây thì cậu thật biết cách điều khiển đàn ông đấy."
Tôi nhướn mày. Tôi biết cách điều khiển đàn ông? Đó là lần đầu tiên trong đời tôi được nghe điều này. Genevieve, hay Chris, tụi nó mới là những cô gái biết điều khiển đàn ông. Không phải tôi, không bao giờ là tôi.