← Quay lại trang sách

Chương 29

Đã tối muộn và nhà tôi tối om. Bố đang ở bệnh viện còn em Kitty thì ngủ đêm ở nhà bạn. Tôi biết là Peter muốn vào trong nhà cùng tôi, nhưng một lúc nữa bố sẽ về và chắc sẽ bực mình nếu thấy trong nhà có mỗi hai đứa. Bố thường không nói nhiều, nhưng từ vụ video, bố đã có đôi chút thay đổi. Bây giờ, khi tôi đi chơi với Peter, bố sẽ hỏi mấy giờ tôi về nhà, hay bọn tôi sẽ đi đâu. Trước đây bố không làm vậy. Nhưng kể cả bây giờ, tôi nghĩ bố hỏi chỉ để hỏi thôi, chứ cũng không có nhiều lý do làm bố phải lo lắng.

Tôi quay sang Peter. Cậu vừa tắt máy xe. Rồi đột nhiên tôi nói, "Tại sao bọn mình không trèo lên nhà cây của Carolyn Pearce?"

Peter đồng ý ngay lập tức, "Chúng mình đi thôi."

Bên ngoài trời tối om; tôi chưa bao giờ leo lên cây khi trời tối như vậy. Thường thì lúc nào cũng có ánh đèn rọi sang từ bếp nhà Pearce hay từ gara ô tô hay hoặc trong nhà tôi. Peter trèo lên trước, rồi dùng điện thoại soi cho tôi.

Peter ngạc nhiên khi nhìn thấy bên trong không có gì thay đổi. Nó giống hệt như trước đây. Kitty thì không bao giờ thích trèo lên đây. Ngôi nhà này gần như bị bỏ rơi từ khi bọn tôi thôi không dùng nữa từ hồi lớp Tám. "Chúng tôi" là đám nhóc cùng tuổi gần nhà: Genevieve, Allie Feldman, thỉnh thoảng có Chris, hoặc hội con trai Peter, John Ambrose McClaren, Trevor. Đó là góc riêng tư của bọn tôi; và bọn tôi cũng không làm chuyện gì xấu như uống rượu hay hút thuốc; bọn tôi chỉ lên trên đó ngồi và tán gẫu mà thôi.

Genevieve luôn là người đầu têu trò Bạn sẽ chọn ai? Nếu như chúng ta đang ở trên sa mạc, bạn sẽ chọn ai trong chúng ta? Peter chọn Genevieve vì Genevieve là bạn gái của cậu ấy. Chris chọn Trevor vì cậu ấy là người mập nhất và hôi nhất, và ai biết được lúc nào thì con bé cần dùng đến người thích ăn nhiều thịt. Tôi thì chọn Chris vì nó không bao giờ lam tôi chán. Và Chris rất thích điều đó; còn Genevieve cau mày nhìn tôi. Nhưng tôi biết làm sao được khi con bé đã được chọn rồi. Với cả đó cũng là sự thật: Chris là người bạn đồng hành thú vị nhất trên đảo, và có khi là có ích nhất nữa. Tôi không nghĩ là Genevieve có thể giúp tôi lượm củ hay xiên cá. John là người dành nhiều thời gian suy nghĩ nhất. Cậu ấy xem xét một lượt, và đánh giá từng người. Peter thì nhanh nhẹn, Trevor thì khỏe, Genevieve thì nhiều mánh khóe, Chris thì sẵn sàng tay bo trong trường hợp có đánh nhau, và tôi thì là người không bao giờ hết hy vọng được giải cứu ra khỏi đảo, nên cậu ấy đã chọn tôi.

Đó là mùa Hè cuối cùng mà bọn tôi dành phần lớn thời gian đi chơi cùng nhau. Ngày nào cũng vậy. Đó là mùa Hè nóng nhất trong lịch sử mấy trăm năm như người lớn bảo. Bọn tôi đi xe đạp, đi bơi, chơi trò chơi cùng nhau. Khi lớn lên, thời gìan cho những chuyến dã ngoại ngày càng ít đi. Không ai còn rủ bạn ra ngòai đi chơi nữa.

Peter ngồi xuống sàn, cởi áo khoác và trải ra làm chăn. "Cậu có thể ngồi xuống đây."

Tôi ngồi xuống, và Peter nắm lấy cổ chân tôi, nhẹ nhàng kéo tôi lại gần. Giờ thì khi chúng tôi đầu gối chạm đầu gối, Peter hôn tôi, mềm mại và dài như thể chúng tôi có tất cả thời gian trên thế giới. Người tôi run, nhưng không phải vì lạnh. Tôi thấy hơi bồn chồn. Peter cúi đầu và bắt đầu hôn lên cổ tôi, chạy dần xuống xương đòn trước cổ. Tôi cảm thấy thích thú; nó không như cảm giác buồn buồn khi bị ai đó chạm vào cổ. Hơi ấm từ làn môi Peter làm cho tôi thấy thật tuyệt. Tôi nằm xuống, hai tay đặt sau lưng, và Peter tiến gần lại tôi. Có phải đây là lúc mà chuyện ấy sẽ xảy ra không? Trên sàn ngôi nhà trên cây của Carolyn Pearce?

Rồi Peter luồn tay dưới áo tôi, đặt tay lên lớp áo con. Một suy nghĩ thoáng qua đầu tôi, một điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới - ngực Genevieve chắc chắn to hơn ngực tôi. Liệu cậu ấy có thất vọng không nhỉ?

Rồi tôi đột nhiên thốt lên, "Nhưng tớ chưa sẵn sàng làm chuyện đó với cậu."

Peter ngẩng đầu lên, nhanh như thể có báo động. "Trời đất, Lara Jean, cậu làm tớ sợ đấy."

"Xin lỗi cậu, tớ chỉ muốn cậu biết rõ điều đó."

"Ừ, tớ hiểu ý của cậu." Peter thoáng nhìn tôi hơi dỗi, rồi ngồi dậy. "Tớ đâu có phải là người không biết cư xử đâu cơ chứ!"

"Tớ biết," tôi nói. Tôi cũng ngồi dậy và chỉnh lại mặt dây chuyền ra phía trước. "Chỉ là... tớ hy vọng là cậu không nghĩ vì cậu đã tặng tớ dây chuyền mà..." Tôi ngừng nói vì Peter đang nhìn tôi chằm chằm. "Ôi, tớ xin lỗi. Nhưng mà... cậu có nhớ... chuyện ấy không? Tại vì cậu và Genevieve đã làm chuyện ấy thường xuyên mà." Học sinh trong trường đều về chuyện quan hệ của Kavinsky và Gen, khi hai người làm chuyện đó trong phòng ngủ của bố mẹ Steve Bledell vào buổi tiệc cuối năm học, hay việc Genevieve uống thuốc tránh thai từ khi lên lớp Chín. Nên làm thế nào để một cậu bạn trai kinh nghiệm đầy mình lại có thể "hài lòng" với tôi, một cô trinh nữ mà cậu còn chưa làm gì hơn được ngoài chuyện hôn? Có lẽ tôi dùng từ "hài lòng" là sai. Từ "vui vẻ" mới đúng.

"Bọn tớ không làm chuyện ấy thường xuyên lắm đâu. Với cả tớ không muốn nói chuyện này với cậu. Vì tớ thấy kỳ lắm."

"Thì tớ chỉ nói vậy thôi. Vì tớ chưa bao giờ làm việc ấy còn cậu thì đã trải qua, nên liệu cậu có thấy nhớ không? Ví dụ như nếu tớ chưa ăn kem sundae, tớ không biết mùi vị nó thế nào; nhưng khi đã ăn thử một chiếc thì tớ lại suốt ngày muốn ăn." Tôi cắn môi. "Liệu cậu có khao khát chuyện ấy lắm không?"

"Tớ không."

"Cậu nói thật đi!"

"Tớ có muốn chúng mình làm chuyện đó không ấy à? Ý tớ là, ừ, đúng thế. Nhưng không vì thế mà tớ gây áp lực với cậu về chuyện đó. Tớ thậm chí chưa bao giờ đề cập với cậu về chuyện đó. Với cả con trai bọn tớ có nhiều cách..." Peter đỏ mặt. "Để tự xử mà."

"Thế... cậu xem phim sex à?"

"Lam Jean!"

"Tại tính tớ hay tò mò, cậu biết mà. Và cậu thường trả lời các câu hỏi của tớ."

"Đấy là trước đây thôi, còn giờ thì khác rồi."

Peter nhiều khi nói ra những lời sâu sắc mà chính cậu cũng không nhận ra. Giờ thì đã khác rồi. Mọi việc trước đây có vẻ dễ dàng hơn, khi chúng tôi chưa đề cập đến chuyện quan hệ.

Tôi lưỡng lự nói, "Trong hợp đồng chúng ta đã thỏa thuận sẽ luôn nói với nhau sự thật."

"Đúng vậy nhưng tớ sẽ không bàn với cậu về phim khiêu dâm." Tôi định hỏi thêm câu nữa thì Peter đã nói luôn, "Tất cả những gì tớ có thể nói với cậu chỉ là: Bất cứ thằng con trai nào nói rằng mình không xem phim ngoài luồng thì đều là nói dối."

"Vậy cậu đã xem phim sex." Tôi gật gù. Biết được điều đó cũng tốt. "Cậu có biết những con số thống kê người ta hay nhắc tới không, rằng các cậu thiếu niên nghĩ đến sex cứ mỗi bảy giây? Điều đó có đúng không?"

"Không đúng. Và tớ muốn nhắc cậu rằng chính cậu mới là người bám riết lấy chủ đề này đấy nhé. Tớ nghĩ con gái mới bị ám ảnh bởi sex hơn là con trai."

"Có lẽ vậy," tôi nói và mắt Peter mở to, háo hức. Rồi tôi nhanh nhảu nói thêm, "Ý tớ là, trong suy nghĩ, tớ rất tò mò về chuyện ấy. Nhưng tớ lại không muốn làm việc đó quá sớm, với bất kỳ ai, kể cả với cậu."

Peter xẩu hổ, tôi dám chắc vậy, khi cậu vội vã nói, "Được rồi, được rồi, tớ hiểu ý cậu. Giờ bọn mình đổi chủ đề được chưa?" Rồi Peter thì thầm, "Ngay từ đầu tớ đã không muốn nói chuyện về tình dục với cậu."

Cái cách cậu ấy ngượng thật là ngọt ngào. Tôi đã không nghĩ một chàng trai đầy kinh nghiệm tình trường như Peter lại có thể đỏ mặt. Tôi kéo tay áo Peter. "Khi nào sẵn sàng, tớ sẽ nói cho cậu biết." Rồi tôi kéo cậu sát lại, ép môi tôi vào đôi môi mềm của Peter. Và tôi nghĩ, Tôi có thể hôn chàng trai này hàng giờ.

Giữa lúc hôn nhau, Peter nói, "Thế chúng mình sẽ không bao giờ quan hệ với nhau à? Như trước giờ vẫn thế?"

"Tớ không nói là không bao giờ. Chỉ là không phải là bây giờ thôi, cho đến khi tớ cảm thấy thật sự, thật sự chắc chắn. Cậu đồng ý không?"

Peter cười lớn. "Tất nhiên rồi. Cậu là người cầm lái mà. Ngay từ đầu tớ vẫn phải chạy theo cậu." Peter rúc lại gần hơn và hít hà tóc tôi. "Thế hôm nay cậu dùng dầu gội gì đấy?"

"Đồ tớ lấy của chị Margot đấy. Hương lê. Mùi dễ chịu phải không?"

"Ừ. Nhưng cậu dùng lại dầu gội hay dùng trước đây ấy. Mùi dừa phải không nhỉ? Tớ thích mùi hương đó." Gương mặt Peter thoáng mơ màng, như thể có một làn sương mồng bay qua thành phố vào ban đêm.

"Tớ sẽ dùng nếu tớ muốn," tôi nói, làm Peter bĩu môi. Có lẽ tôi sẽ mua thêm cả một lọ ủ tóc mùi dừa nữa, nhưng tôi vẫn phải giữ Peter ở yên trên mặt đất. Như Peter đã nói, tôi là người đang cầm lái. Peter ôm lấy tôi từ phía sau, tôi ngả đầu lên vai và thả tay trên đầu gối Peter. Cứ thế này mãi thì thật thích. Thật ấm áp. Chỉ có tôi và Peter, trong giây lát, tách rời toàn bộ thế giới.

***

Chúng tôi ngồi yên như vậy cho đến khi tôi chợt nhớ ra một điều, một điều vô cùng quan trọng. Cái ống thời gian. Món quà sinh nhật cả bà John Ambrose McClaren cho cậu ấy hồi lớp Bảy. John đã xin một bộ trò chơi điện tử, nhưng cuối cùng cậu lại nhận được một cái ống thời gian. Cậu ấy nói là sẽ vứt nó, nhưng nhớ ra là có thể một trong mấy đứa con gái bọn tôi muốn có nó. Tôi nói tôi muốn nó, cả Genevieve cũng muốn, và tất nhiên là cả Chris. Nên tôi mới có ý tưởng là sẽ chôn nó dưới chân ngôi nhà cây này trong sân nhà Pearce. Tôi đã rất háo hức và nói rằng mỗi người phải để một vật gì đó vào trong. Tôi nói rằng đến ngày tốt nghiệp cấp Ba chúng tôi sẽ gặp lại nhau, mở cái ống thời gian và cùng nhau nhớ lại những kỷ niệm xưa.

"Cậu có nhớ cái ống thời gian mà bọn mình đã chôn không?" tôi hỏi.

"Ồ phải rồi, chiếc ống thời gian của McClaren. Hay bọn mình đào nó lên đi."

"Nhưng bọn mình không thể làm thế nếu không có các bạn khác," tôi nói. "Cậu nhớ không, bọn mình đã hẹn sẽ cùng đào nó lên sau khi tốt nghiệp cấp Ba?" Lúc đó tôi vẫn nghĩ là đến giờ chúng tôi vẫn còn là những người bạn thân. "Cậu, tớ, John, Travor, Chris, Allie." Tôi không nói tên Genevieve.

Peter không nhận ra điều đó. "Được rồi, vậy chúng mình sẽ chờ, như ý cô gái của tớ."