← Quay lại trang sách

Chương 30

Thân gửi Lara Jean

Tớ sẽ đưa bức thư cho cậu với một điều kiện. Cậu phải thề rằng cậu sẽ trả lại nó cho tớ sau khi đọc xong. Tớ cần một bằng chứng là đã có người thích tớ hồi học cấp Hai. Vì nếu không thì ai sẽ tin chứ?

Và một điều tớ nghĩ cậu muốn nghe, đó là chiếc bánh bơ sô-cô-la của cậu là chiếc bánh ngon nhất mà tớ từng ăn. Tớ chưa bao giờ nếm một chiếc bánh nào ngon hơn thế, có cả tên của tớ được viết bằng những hạt sô-cô-la màu. Thỉnh thoảng tớ vẫn nhớ về nó. Chẳng có cậu con trai nào có thể quên được nó.

Tớ có một câu hỏi cho cậu. Cậu đã viết bao nhiêu bức thư? Tớ muốn biết, với cậu tớ đặc biệt đến đâu thôi ấy mà.

John.

John thân mến,

Tớ, Lara Jean, xin thề trang trọng với cậu - một lời thề sắt đá là sẽ trả lại cậu bức thư, nguyên vẹn và không thay đổi. Giờ thì đưa nó lại cho tớ nhé!

Cậu đúng là đồ nói dối. Cậu biết rõ là hồi xưa cả tỉ cô gái thích cậu mà. Trong các bữa tiệc ngủ, hội con gái bọn tớ thuờng hỏi nhau về đội Peter hay đội của John? Đừng có giả vờ là cậu không biết điều đó nhé, Johnny!

Trả lời câu hỏi của cậu, có tất cả năm lá thư. Năm chàng trai có ý nghĩa nhất trong "tiểu sử" của tớ. Mặc dù vậy khi đang viết những dòng này, tớ thấy năm có vẻ hơi nhiều, nhất là khi tớ mới mười sáu tuổi. Tớ tự hỏi sau này khi tớ hai mươi tuổi thì tớ sẽ thích bao nhiêu chàng trai. Ở trại dưỡng lão mà tớ đang làm tình nguyện có một bà lão. Bà có đến mấy đời chồng và đã sống rất nhiều cuộc đời khác nhau. Nhìn bà, tớ nghĩ chắc bà chẳng còn gì nuối tiếc, vì bà đã trải qua và chứng kiến mọi điều.

Tớ đã nói với cậu là chị gái tớ, chị Margot, đang học ở Scotland, ở St. Andrews chưa nhỉ? Đó chính là nơi Hoàng tử William và Kate Middleton gặp nhau. Có lẽ chị ấy cũng sẽ gặp một hoàng tử, ha ha! Cậu muốn học đại học ở đâu? Cậu đã chọn được ngành học chưa? Tớ nghĩ là tớ sẽ học ở ngay trong bang. Ở Virgina có nhiều trường công lớn, chi phí cũng thấp hơn. Nhưng lý do chính là vì tớ muốn ở gần gia đình, không muốn ở quá xa. Tớ từng luôn nghĩ sẽ học Đại học Virginia và sống ở nhà, nhưng giờ tớ lại nghĩ sống trong kí túc xá mới đúng là đích thực đi học Đại học.

Cậu đừng quên gửi lại bức thư cho tớ nhé, Lara Jean.

Bố đang ở viện nhưng trước khi đi làm bố đã nấu một nồi cháo yến mạch đầy ụ, trông như một nồi súp gà. Bây giờ thì nó đã thành một hỗn hợp đặc quánh. Tôi phải cho thêm nữa chai xi rô cây thích(*) và quả cherry khô thì mới ăn được, kể cả thế tôi vẫn không chắc mình thích được yến mạch. Tôi làm một bát cho tôi, với hạt hồ đào, và một bát cho Kitty, với mật ong. "Em xuống ăn cháo này," tôi gọi to. Con bé vẫn đang ngồi dán mắt xem ti vi.

[*] Si rô cây thích (tiếng Anh maple syrup) là một loại si rô được làm từ nhựa cây phong, loại cây đặc trưng của Canada và vùng Bắc Mỹ. Siro thường chứa hơn 66% đường nên dùng kèm với được dùng với bánh kếp, bánh quế, bánh mì nướng kiểu Pháp, hay cháo yến mạch để tạo độ ngọt.

Bọn tôi ngồi trên ghế cao ở bàn ăn sáng và ăn cháo ngũ cốc. Thật ra cái cách cháo dính dính trong miệng như hồ dán cũng có cái thú riêng. Tôi vừa ăn vừa nhìn ra cửa sổ.

Kitty hươ hươ tay trước mặt tôi. "Chị này, em vừa hỏi chị đấy."

"Thư hôm nay đã đến chưa nhỉ?" tôi hỏi.

"Vàoo thứ Bảy, thư không bao gìờ đến trước mười hai giờ trưa," Kitty nói, liếm mật ong trên thìa. Nhìn tôi, con bé hỏi, "Mà sao cả tuần chị lại cứ mong thư vậy?"

"Chị đang chờ một bức thư," tôi nói.

"Từ ai?"

"À... không phải ai quan trọng đâu." Lập tức tôi nhận ra mình hớ nặng. Đáng lẽ tôi phải bịa ra cái tên nào đó. Giờ thì mắt Kitty đã nheo lại vì tò mò.

"Nếu không quan trọng thì chị đã không như bà già hoài cổ ngồi nhìn ra của số thế này. Thư của ai vậy chị?"

"Nếu em cứ nằng nặc muốn biết, thì thật ra chính là bức thư chị viết. Một trong những bức thư đã bị em gửi đi." Tôi vươn người sang bên phía bên kia bàn và véo em một cái. "Nó đang quay trở về với chị."

"Từ một anh tên kỳ cục. Ambrose? Sao lại có người tên là Ambrose nhỉ?"

"Em có nhớ cậu ấy không? Cậu ấy từng sống ở khu phố nhà mình."

"Anh ấy tóc vàng," Kitty nói. "Anh ấy có cả ván trượt, và anh ấy đã cho em trượt thử một lần."

"Có vẻ chính là anh ấy đấy," tôi nói và nhớ lại. Trong số các bạn trai thì John là người kiên nhẫn với Kitty nhất, cho dù con bé rất hách dịch.

"Chị thôi cười đi nào," Kitty ra lệnh. "Giờ chị đã có bạn trai. Chị không cần đến hai người đâu."

Nụ cười của tôi trở nên méo xệch. "Bọn chị chỉ viết thư cho nhau thôi. và cũng đừng bắt bẻ chị nữa." Tôi lại rướn người định véo em thêm cái nữa, nhưng lần này em đã nhanh hơn. "Hôm nay em sẽ làm gì?"

"Có Rothschild nói sẽ đưa em và Jamie ra công viên," Kitty vừa nói vừa đi bỏ bát vào bồn rửa. "Giờ em sẽ sang nhắc cô ấy."

"Dạo này em hay qua lại với cô ấy nhỉ." Kitty nhún vai, và tôi nhẹ nhàng nói tiếp, "Em dừng làm phiền cô ấy quá, nhớ chưa? Ý chị là cô ấy năm nay đã bốn mươi; và chắc vào ngày cuối tuần cô ấy cũng thích làm những việc khác nữa, như đi thử rượu hay đi spa. Và cô ấy cũng không cần em thúc giục về việc hẹn hò với bố."

"Cô Rothschild thích chơi với em, nên chị cứ giữ mấy ý kiến đấy cho chị nhé." Tôi nhìn em cau mày. "Nghiêm túc mà nói thì tính em rất xấu, Kitty." "Thế thì chị đổ lỗi cho chị, chị Margot và bố nhé. Vì em được cả ba ngươi dạy dỗ mà."

"Nói thế thì chẳng có gì trên đời là lỗi của em cả vì em đã được nuôi nấng sai cách."

"Đúng rổi đó."

Tôi hét lên tức giận, còn Kitty thì nhảy ra khỏi ghế, lẩm bẩm một mình, hả hê vì đã làm tôi nổi đóa.

Lara Jean thân mến,

Vì lời khen của cậu, tớ phải đính chính rằng lý do duy nhất tớ được các cô gái để ý là vì tớ là bạn thân của Peter. Đó là lý do tại sao Sabrina Fox đã đề nghị tớ làm bạn hẹn tại buổi dạ hội khối Tám. Cô ấy thậm chí đã cố chen vào ngồi cạnh Peter ở quán Tôm Hùm Đỏ trước buổi lễ.

Về chuyện chọn truờng đại học, vì bố tớ đã từng học Đại học Bắc Carolina nên bố vẫn muốn tớ vào học ở đó. Mẹ thì vẫn muốn tớ học trong bang. Còn tớ thì chưa nói với ai hết, nhưng tớ muốn đi học trường Georgetown(*). Trộm vía trộm vía. Giờ tớ đang ôn SATs như tớ đã nói với cậu.

Tớ gửi lại cho cậu bức thư của cậu đây. Đừng quên lời cậu đã hứa. Tớ rất thích đọc đi đọc lại những bức thư. Nhưng cậu có thể cho tớ số điện thoại được không? Rất khó tìm được cậu trên mạng.

[*] Trường Đại học Georgetown là truờng đại học tư nhân thành lập năm 1789 nằm ở thủ đô Washington D.C. Cựu Tổng thống Mỹ Bill Clinton đã từng học ở đây.

Điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến đó là John vẫn chưa xem đoạn Video kia. Chắc chẵn là chưa thể xem nó. Nếu không cậu ấy đã không nói rằng khó tìm ra tôi trên mạng. Tôi cảm thấy được giải tỏa, biết rằng ấn tượng của cậu ấy về tôi vẫn nguyên vẹn, như tôi vẫn nghĩ về cậu ấy. Mà thật sự thì, một người như John Ambrose McClaren sẽ không lên mạng xem mấy thứ của Anonybitch. Ít nhất không phải là John Ambrose McClaren trong trí nhớ của tôi.

Tôi nhìn xuống bức thư. Ở cuối mặt giấy có số điện thoại của John.

Tôi nháy mắt. Viết thư có về vô hại, nhưng nếu tôi và John bắt đầu nói chuyện điện thoại với nhau thì có bị coi là một dạng phản bội không? Có gì khác nhau giữa chuyện nhắn tin và viết thư tay không nhỉ? Viết tin nhắn thì có phản hồi ngay. Còn viết thư thì là cả một chuỗi hành động, từ việc chọn giấy bút, viết địa chỉ lên phong bì, chọn tem, chọn câu chữ... hơn cả sự thận trọng. Má tôi ửng đỏ. Việc đó... lãng mạn hơn nhiều. Bức thư là thứ có thể cất giữ.

Vẩn vơ suy nghĩ, tôi lấy ra mẩu giấy thứ hai từ phong bì. Tờ giấy có những nếp gấp làm tôi nhận ra ngay. Tờ giấy màu kem khá dày dặn trên có dập nổi chữ LJSC màu xanh nước biển. Một món quà sinh nhật của bố vì tôi thích tất cả các thể loại chữ lồng.

John Ambrose McClaren thân mến,

Tớ vẫn nhớ ngày hôm ấy. Mùa Thu, năm lớp Tám. Bọn mình bị mắc mưa khi đang thu gậy đánh bóng sau giờ thế dục. Bọn mình chạy vào khu nhà, và tớ đã không thể chạy nhanh bằng cậu, nên cậu đã dừng lại và túm lấy túi của tớ kéo đi. Sẽ còn tốt hơn nếu cậu túm tay tớ đấy. Tớ vẫn nhớ lúc ấy trông cậu thế nào - áo phông cậu ướt dính vào người, tóc cậu ướt như thể cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm. Rồi đến khi mưa nặng hạt hơn, cậu hò hét vui sướng như một cậu bé. Và rồi chính là khoảnh khắc ấy - khi cậu quay lại nhìn tớ, ánh mắt rạng rỡ như gương mặt của cậu vậy. Cậu nói, "Thôi nào Lara Jean."

Ngay sau khỏanh khắc ấy. Đó chính là lúc tớ nhận ra. Tớ yêu cậu, John Ambrose McClaren. Tớ thực sự yêu cậu. Đáng lẽ tớ phải yêu cậu trong cả những năm Trung học. Tớ nghĩ là cậu cũng sẽ yêu lại tớ. John, ước gì cậu đã không chuyển nhà! Thật không công bằng khi mọi người chuyển đi. Duờng như chỉ có bố mẹ mới được quyền quyết định và hhông ai có thể cừ nự gì chuyện đó. Tớ không được tham gia đã đành - vì tớ không phải là bạn gái cậu hay gì cả nhưng ít ra thì cậu cũng nên được có ý kiến mới phải.

Tớ đã hy vọng là ngày nào đó tớ sẽ được gọi cậu là Johnny. Một lần mẹ cậu đến đón cậu ở truờng, và bọn tớ thì đang túm tụm trước cổng. Và vì cậu không nhìn thấy xe ô tô, nên mẹ cậu đã bấm còi và gọi to, "Johnny." Tớ thích cách gọi đó. Johnny. Tớ đoán là một ngày nào đó bạn gái cậu cũng sẽ gọi cậu là Johnny. Cô ấy thật sự rất may mắn. Mà biết đâu cậu đang có bạn gái rồi. Nếu vậy thật, thì tớ mong cậu hãy nhớ rằng, ngày xửa ngày xưa ở Virginia đã có một cô gái phải lòng cậu.

Tớ sẽ chỉ nói ra điều này lần này thôi, vì đằng nào cậu cũng chưa bao giờ biết điều đó.

Tạm biệt Johnny.

Thân mến

Lara Jean.

Tôi hét lên một tiếng thật to đến nỗi làm Jamie sủa inh ỏi. "Xin lỗi cún cưng," tôi thì thầm, rồi nằm ngửa ra trên gối.

Tôi không tin được là John Ambrose McClaren đã đọc lá thư đó. Tôi đã không nhớ là lá thư lại... trần trụi đến thế. Với quá nhiểu... ham muốn. Trời đất, sao tôi lại là một cô gái với nhiều ham muốn vậy chứ. Thật kinh khủng! Một sự kinh khủng hoàn hảo! Tôi chưa bao giờ "trần trụi" theo nghĩa đen trước mặt một bạn khác giới, vậy mà bây giờ tôi lại cảm thấy như vậy. Tôi không dám nhìn về... bức thư, thậm chí là không dám nghĩ thêm nữa. Tôi trườn lên phía trước và nhét lá thư vào phong bì, giấu nó xuống dưới đệm để nó biến mất. Ra khỏi tầm mắt, ra khỏi tâm trí.

Nhưng một điều hiển nhiên là John sẽ không bao giờ có lại bức thư. Bây giờ tôi cũng đang nghĩ xem mình có nên viết thư trả lời cậu ấy nữa hay không. Bức thư cũ đã làm cho tâm trạng tôi hơi hơi thay đổi.

Tôi phải quên bức thư đi. Tôi đã khao khát John đến ngần nào. Tôi đã thật quả quyết, đã tuyệt đối tin tưởng rằng bọn tôi là của nhau. Kỷ niệm ấy làm cho tôi run lên; và thậm chí nó làm cho tôi cảm thấy mất thăng bằng và không chắc chắn tí nào hết. Như một con tàu bị buông neo. Sao ngày ấy John có gì đặc biệt mà làm cô bé tôi lại có thể chắc chắn về tình cảm của mình đến vậy?

Và cũng thật lạ là trong thư tôi đã không hề nhắc đến Peter. Như lời tôi viết thì tôi bắt đầu thích John từ mùa Thu năm lớp Tám. Năm ấy tôi cũng đã thích Peter, như vậy chắc phải có khoảng giao thoa nào đó. Chuyện với Peter bắt đầu khi nào và lúc nào tình cảm tôi dành cho Ambrose kết thúc?

Và người biết điều này lại là người mà tôi không bao giờ có thể hỏi.

Con bé là người đã tiên đoán trước rằng tôi sẽ thích John.

Genevieve thường ngủ lại nhà tôi mùa Hè năm ấy. Allie chỉ được ngủ lại trong những dịp đặc biệt, nên thường chỉ có hai bọn tôi. Bọn tôi nói với nhau về các bạn trai và những chuyện xảy ra, rất chi tiết. "Đây sẽ là nhóm của bọn mình," con bé nói vói tôi mà môi gần như không cử động. Đêm hôm đó bọn tôi đang đắp mặt nạ Hàn Quốc mà bà gửi, có tinh dầu, vitamin và những thứ kiểu spa. "Khi lên trung học thì tớ và Peter là một cặp, cậu và McClaren là một cặp, Chrissy và Allie có thể chia nhàu Trevor. Chúng ta sẽ là những cặp đôi quyền lực."

"Nhưng tớ và John không thích nhau theo kiểu đó," tôi nói, không dám mở miệng to vì sợ rơi mặt nạ.

"Cậu sẽ," Gen nói, như thể đó là một điều đã được định trước. Và tôi đã tin vào Genevieve. Tôi đã từng luôn luôn tin Gen.

Nhưng giờ thì chả cặp đôi nào thành cả, trừ việc Genevieve và Peter đã từng là của nhau.