Chương 31
Tôi và Lucas ngồi vắt chân trong sảnh, chia nhau một thanh kẹo dâu tây. "Cậu lấy đúng phần của cậu nhé," Lucas nhắc nhở khi tôi chuẩn bị cắn thêm một miếng.
"Tớ là người đã mua kẹo mà," tôi cự nự. "Lucas... cậu nghĩ là có phải là phản bội không nếu cậu viết thư cho ai đó? Không phải tớ nhé, tớ chỉ hỏi cho một người bạn."
"Không hề," Lucas nói. Rồi đột nhiên cậu nhướn mày. "Nhưng khoan đã, nhưng có phải là những bức thư tán tỉnh không?"
"Không!"
"Kiểu như thư cậu viết cho tớ không?"
Tôi nói "không" một cách vô cùng nhu mỳ. Lucas nhìn tôi theo kiểu Cậu qua mặt ai đấy hả. "Thế thì cậu không sao đâu. Vì cậu viết khá rõ ràng. Mà cậu đang viết thư cho ai vậy?"
Tôi lưỡng lự. "Cậu nhớ John Ambrose McClaren không?"
Lucas đảo mắt. "Tất nhiên là tớ có. Tớ đã thích cậu ấy hồi lớp Bảy."
"Còn tớ thì thích cậu ấy hồi lớp Tám."
"Dĩ nhiên rồi. Tất cả bọn mình đều thế. Hồi đấy ở trường chỉ có hai lựa chọn chính, hoặc thích John hoặc thích Peter. Giống như Betty và Veronica. Và tất nhiên, John là Betty còn Peter là Veronica." Lucas lấy hơi. "Cậu nhớ John tùng nói lắp không?"
'"Tớ có. Thật tình là tớ hơi buồn khi John không còn tật ấy nữa. Vì nó rất ngọt ngào và trẻ con. Cậu nhớ tóc cậu ấy có màu như màu bơ không? Như màu bơ tươi được đánh đều lên."
"Tớ thì thấy nó giống như dải lụa văng dưới ánh trăng. Mà giờ cậu ấy thế nào?"
"Tớ không biết... thật là lạ khi có một John tớ nhớ từ hồi cấp Hai, trong kỷ ức của tớ và có cả một John khác của thực tại."
"Thế hai cậu có từng đi chơi với nhau kể từ hồi đó chưa?"
"Ồ không, chưa bao giờ."
"Ra thế, thế nên cậu mới tò mò về cậu ấy."
"Tớ đâu có nói là tớ tò mò."
Lucas nhìn tôi. "Về cơ bản là cậu có. Và tớ không trách cứ gì cậu đâu, vì tớ cũng tò mò lắm."
"Chỉ là thấy thú vị khi nghĩ về điều đó thôi."
"Cậu thật may mắn," Lucas nói.
"May mắn sao?"
"May mắn là cậu có nhiều sự lựa chọn. Ý tớ là tớ chưa "come out", nhưng ngay cả khi thừa nhận chuyện gay, thì cũng chỉ có hai người khác trong trường cũng gay mà thôi. Mark Weinberger, cái cậu mặt tròn như pizza, và Leon Butler." Lucas rùng mình.
"Leon thì có vấn đề gì?"
"Đừng ra vẻ bề trên thế. Tớ chỉ ước gì trường mình to hơn một chút. Vì chả có ai dành cho tớ ở đây cả." Lucas nhìn vào khoảng không một cách tâm trạng. Thỉnh thoảng khi nhìn Lucas và quên đi rằng cậu ấy gay, tôi lại thích cậu như hồi xưa vậy.
Tôi chạm vào tay Lucas. "Một ngày khi cậu lớn lên ra ngoài thế giới rộng lớn kia, cậu cũng sẽ có vô vàn lựa chọn, thậm chí cậu không biết sẽ phải làm gì với chúng. Mọi người sẽ phải lòng cậu, vì cậu vô cùng điển trai và quyến rũ. Lúc ấy, cậu sẽ nhìn lại thời trung học chỉ như một tiếng nổ lép bép mà thôi."
Lucas mỉm cười, và trông cậu không còn vẻ tâm trạng nữa. "Kể cả thế thì tớ sẽ không quên cậu đâu."