← Quay lại trang sách

Chương 32

Nhà Pearce đã bán nhà," bố nói, gắp thêm salad vào đĩa cho Kitty. "Chúng ta sẽ có hàng xóm mới trong vòng một tháng nữa."

Kitty hứng khỏi. "Nhà họ có trẻ con không bố?"

"Bác Donnie nói họ đã về hưu hết rồi."

Kítty giả làm giọng nôn ọe. "Người già thật chán ngắt! Nhưng có lẽ họ sẽ có cháu nhỏ?"

"Bác ấy không nói gì nhưng bố không nghĩ thế. Và họ có lẽ sẽ dỡ ngôi nhà trên cây."

Tôi ngay lập tức dừng nhai thức ăn trong miệng. "Họ sẽ phá ngôi nhà ấy ấy ạ?"

Bố gật đầu. "Bố nghĩ họ sẽ làm một cái vọng lâu."

"Một cái vọng lâu. " tôi nhắc lại. "Bọn con đã chơi bao trò vui ở đó. Genevieve và con đã chơi trò Rapunzel nàng công chúa tóc vàng đến hàng giờ. Gen lúc nào cũng muốn làm công chúa, còn con thì ở dưới mặt đất và gọi với lên." Tôi ngừng lại để chỉnh giọng nói sang giọng Anh. "Rapunzel, Rapunzel cô ơi, cô hãy thả tóc xuống đây."

"Chị nói giọng gì đấy?" Kitty hỏi.

"Giọng Cockney(*), chị đoán thế. Sao? Không giống lắm hả?"

[*] Cockney là giọng phát âm của những người sống ở phía Đông London, thủ đô nước Anh. Đây là âm điệu phổ biến thứ hai trên đất nước này.

"Không đến nỗi."

"Ồ." Rồi tôi quay ra bố. "Khi nào họ sẽ dỡ ngôi nhà đó ạ?"

"Bố không rõ. Bố đoán là trước khi họ chuyển vào. Nhưng ai mà biết, được."

Có một lần tôi nhìn ra cửa sổ và thấy John Ambrose McClaren đang ở trên đó một mình. Cậu ấy ngồi một mình và đọc sách. Tôi chạy ra, cầm theo mấy lon nước ngọt cùng một quyển sách và bọn tôi đã ngồi đọc cả buổi chiều trên đó. Về sau thì có Peter và Trevor Pike cùng tới. Bọn tôi cất sách và chơi bài. Đó là giai đoạn tôi đang thích Peter mê mệt, nên tôi không có cảm giác lãng mạn với John. Nhưng tôi vẫn nhớ cảm xúc của mình khi buổi chiều yên lặng của chúng tôi bị phá vỡ, rằng tôi đã ước được yên tĩnh đọc sách Cùng John.

***

"Bọn chị đã chôn một cái ống thời gian ở dưới ngôi nhà trên cây," tôi kể với Kitty khi đang bóp kem đánh răng ra bàn chải. "Genevieve, Peter, Chris, Allie, Trevor, chị và John Ambrose McClaren. Bọn chị định sẽ đào nó lên khi tốt nghiệp cấp Ba."

"Thế các anh chị phải tổ chúc tiệc đào cái ống thời gian đó trước khi ngôi nhà bị dỡ đi," Kitty nói vọng ra từ góc bồn cầu. Em đang đi tè còn tôi thì đang đánh răng. "Chị có thể mời mọi người và nó sẽ là một sự kiện thú vị. Một cuộc khai quật."

Tôi nhổ bọt kem đánh răng. "Về lý thuyết là như vậy. Nhưng Allie đã chuyển đi, và Genevieve thì là một..."

"Một mụ phù thuỷ."

Tôi cười khúc khích. "Đúng vậy, một mụ phù thủy."

"Chị ấy thật đáng sợ. Em nhớ một lần hồi em còn bé, chị ấy đã khóa em trong tủ để khăn tắm. Kitty giật nước và đứng lên. "Chị có thể tổ chức bữa tiệc nhưng đừng mời chị Genevieve. Hơn nữa, nếu chị mời bạn gái cũ của bạn trai chị thì cũng không hay ho lắm."

Kitty nói như thể có cả các chuẩn mục để mời khách tham dự, và như thể bữa tiệc phải quan trọng lắm. "Chị là người mở tủ đưa em ra," tôi nói và đặt bàn chải đánh răng xuống. "Em rửa tay đi."

"Em đang làm đây."

"Và nhớ đánh răng nữa nhé." Trước khi Kitty kịp mở mổm cãi lại, tôi nói luôn, "Đừng có nói là em đang định làm nhé, vì chị biết là em không định đánh răng đâu."

Kitty thường trốn không đánh răng trước khi đi ngủ.

***

Chúng tôi không thể để ngôi nhà cây bị phá đi mà không làm một lễ chia tay. Không thể để việc đó trôi qua lặng lẽ như thế. Chúng tôi đã hẹn sẽ quay lại đây. Tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc và sẽ lấy đó làm chủ đề - "ngày trở lại". Genevieve sẽ bỉ bai, rằng chuyện đó thật trẻ con, nhưng tôi không định mời cô ta, nên ai quan tâm Gen nghĩ gì. Sẽ chỉ có Peter, Chris, Trevor, và cả John nữa. Tôi phải mời John. Với tư cách bạn bè, tất nhiên chỉ là bạn bè thôi.

***

Hè năm ấy bọn tôi thường ăn gì nhỉ? Bim bim Cheez Doodles? Sandwich kem có vỏ quế luôn dính vào tay. Nước hoa quả của Hawaiian Punch hay Capri-Suns. John lúc nào cũng có bánh sandwich với bơ lạc và mứt do mẹ cậu làm gói trong túi ziplock. Tôi chắc chắn sẽ phải chuẩn bị đầy đủ những thứ ấy cho bữa tiệc.

Gì nữa nhỉ? Hồi đó Trevor hay vác theo một chiếc loa xách tay. Bố cậu ấy là một fan cuồng nhạc Rock miền Nam nên mùa Hè năm ấy, Trevor cứ bật đi bật lại bài Sweet home Alabama, nhiều đến nỗi Peter đã không chịu nổi mà ném chiêc loa ra khỏi nhà cây và Trevor đã không nói chuyện với cậu ấy suốt mấy ngày. Trevor Pike tóc màu hạt dẻ, xoăn tít khi bị ướt; cậu mũm mĩm như hội con trai choai choai khác, ngay trước khi râu ria bắt đầu mọc rần rần và nhổ giò. Trevor lúc nào cũng kêu đói và luôn lởn vởn quanh tủ đồ ăn của mọi người. Nếu cậu ấy phải đi vệ sinh, thì khi quay lại cậu ấy phải vớ ngay cây kem hay quả chuối, hoặc bánh quy pho mát, bất cứ thứ gì trong tầm với. Trevor là bạn thân thứ hai của Peter sau John. Nhưng giờ thì họ cũng chẳng hay chơi cùng nhau nữa. Trevor thích chơi với mấy cậu ở đội đua xe. Chúng tôi cũng chẳng học chung lớp nào. Tôi thường học lớp nâng cao, cho học sinh giỏi, còn Trevor thì không phải là người thích học hành hay quan tâm tới điểm chác. Nhưng tính Trevor khá hay.

Tôi nhớ cái hôm Genevieve đến nhà tôi khóc inh ỏi, nói rằng sẽ chuyển nhà đi. Không xa lắm, Gen vẫn học cùng trường với bọn tôi; chỉ có điều nó sẽ không thể đạp xe hay đi bộ đến nhà tôi nữa. Peter đã rất buồn và cố an ủi Genevieve, ôm chặt con bé. Nhớ lại lúc đó, tôi đã thấy hai người họ mới người lớn làm sao, giống như một cặp đôi trưởng thành yêu nhau thực sự vậy. Rồi Chris và Gen cãi nhau về chuyện gì đó, cãi nhau to ấy. Tôi không nhớ lý do, hình như chuyện gì đó về bố mẹ bọn nó. Cứ mỗi khi bố mẹ hai đứa có vụ gì là y như rằng cả hai đủ thứ xích mích.

Rồi Genevieve cũng chuyển nhà đi, bọn tôi vẫn duy trì tình bạn, cho đến khoảng thời gian diễn ra buổi dạ hội khối Tám thì con bé nghỉ chơi với tôi luôn. Tôi đoán là không còn chỗ dành cho tôi trong cuộc sống của Genevieve nữa. Tôi đã tưởng Genevieve sẽ là bạn của tôi mãi mãi, như những người bạn dù trải qua chuyện gì cũng sẽ mãi là bạn. Nhưng mọi chuyện đã không diễn ra theo cách ấy. Giờ thì sau ba năm, quan hệ của bọn tôi còn tệ hơn giữa những người xa lạ. Tôi biết Genevieve chính là người đã quay đoạn video; tôi biết chính con bé đã gửi nó cho Anonybitch. Làm sao tôi có thể tha thứ được cho hành động đó?