Chương 34
Chris xuất hiện trước cửa nhà tôi với mái tóc màu tím sẫm. Kéo mũ áo khoác ra, nó hỏi tôi, "Mày thấy tóc tao thế nào?"
"Cũng đẹp," tôi nói.
Kitty thì nhăn mặt, Trông như quả trứng Phục sinh.
"Tao làm vậy cốt để trêu tức mẹ tao." Nghe giọng Chris như thể con bé đang giấu giếm điều gì đó.
"Nhưng trông mày người lớn hơn đấy," tôi nói. Tôi với tay chạm vào mái tóc mới của Chris, cảm giác giống như là sờ vào sợi tổng hợp, kiểu như tóc của búp bê Barbie khí bị ướt.
Kitty lại thốt lên, Trông như bà nội, và tôi phải lườm em một cái.
"Trông chị tởm lắm hả?" Chris hỏi Kitty, cắn môi bối rối.
"Đừng nói mấy từ đấy trước mặt Kitty, nó mới mười tuổi thôi."
"Chị xin lỗi. Trông chị xấu lắm hả?"
"Vâng," Kitty thành thật. Cảm ơn Chúa vì Kitty luôn nói sự thật, kể cả những sự thật khó nghe nhất. "Sao chị không ra tiệm và để người ta làm cho chị?"
Chris luồn tay chải tóc. "Chị làm ở tiệm mà." Rồi nó lại thở hắt ra. "Vãi, ý tao là, tệ thật. Có lẽ tao nên cắt một ít phần đuôi."
"Tao thì thấy tóc ngắn hợp với mày hơn," tôi nói. "Nhưng thật tình thì màu tím này cũng không quá tệ đâu, đẹp là khác. Màu giống như mặt trong vỏ sò í." Nếu như tôi cũng dũng cảm như Chris, tôi sẽ cắt tóc ngắn như Audrey Hepburn trong phim Sabrina. Nhưng vì nhát gan nên tôi không bao giờ dám làm thế. Hơn nữa, tôi sẽ lại ngồi tiếc nuối tóc đuôi ngựa, tóc tết hay tóc uốn.
"Được rồi. Thế thì tao sẽ để nguyên vài hôm xem sao."
"Chị nên dùng dầu xả nhiều vào, để xem nó có giúp làm mềm tóc hơn không," Kítty gợi ý, làm Chris nhìn con bé chằm chằm.
"Tao có mặt nạ dưỡng tóc Hàn Quốc của bà mua cho đấy," tôi nói, đặt tay lên vai Chris.
Hai bọn tôi đi lên tầng, và Chris vào phòng khi tôi đang lúi húi trong nhà tắm tìm lọ mặt nạ dưỡng tóc. Khi tôi quay vào phòng với cái lọ trên tay thì Chris đã xếp bằng trên sàn và lục lọi chiếc hộp màu xanh cổ vịt của tôi.
"Chris, đó là đồ riêng tư của tao mà."
"Nó chả đang mở toang hoác ra í!" Chris giơ lên quà Valentine của Peter, bài thơ của Peter viết tặng tôi. "Cái gì đây?"
Tôi nói tự hào, "Đó là băi thơ Peter viểt tặng tao nhân ngày lễ tình yêu."
Chris trân trối nhìn xuống vào tờ giấy. "Cậu ta nói là cậu ta đã sáng tác nó à? Tên lừa đảo! Đây là thơ của Edgar Allan Poe mà."
"Không thể nào, chắc chắn là thơ của cậu ấy mà."
"Bài thơ này tên là Annabel Lee. Tao học ở lớp phụ đạo tiếng Anh hồi cấp Hai. Tao vẫn nhớ bài thơ này vì bọn tao đã đi tham quan Bảo tàng Edgar Allan Poe, và rồi đi thuyền trên sông, chìếc thuyền tên là Annabel Lee. Và bài thơ đã được đóng khung treo trong bảo tàng."
Tôi thật không thể tin nổi. "Nhưng... Peter nói là cậu ấy viết tặng tao."
Chris cười khoái chí. "Đúng là Kavinsky!" Thấy thái độ bất bình của tôi, Chris vớt vát, "Ờ thôi sao cũng được, ít ra thì cậu ta cũng nghĩ thế, phải không?"
"Trừ việc đó không thật sự là suy nghĩ của cậu ấy." Tôi đã hạnh phúc biết bao khi đọc bài thơ đó. Tôi chưa từng được ai viết tặng thơ tình. Và giờ thì bài thơ tình đẩu tiên của tôi lại là tác phẩm đạo văn, một sự sao chép.
"Thôi mày hạ hỏa đi nào. Tao nghĩ cậu ấy làm thế cũng đáng yêu, chứng tỏ cậu ta đang cố gây ấn tượng với mày."
Đáng lẽ tôi phải biết đó không phải bài thơ của Peter chứ. Cậu ta ít khi đọc sách, sáng tác thơ lại càng không. "Ừ, thôi thì ít nhất cái vòng cổ cũng là đồ thật," tôi nói.
"Mày có chắc không?"
Tôi ném cho Chris cái nhìn cảnh cáo.
***
Trong cuộc gọi tối hôm đó, tôi đã sửa soạn để bắt Peter thú nhận về chuyện đạo thơ, ít nhất cũng phải giễu cậu ấy vài câu. Nhưng rồi bọn tôi lại bàn về trận đấu bóng vào thứ Sáu tới của Peter. "Cậu sẽ đến phải không?" Peter hỏi.
"Tớ muốn lắm. Nhưng tớ đã hứa với bà Stormy sẽ đến nhuộm tóc cho bà ấy tối hôm đó."
"Cậu không làm vào thứ Bảy được à?"
"Không được, vì bữa tiệc đào cái ống thời gian vào thứ Bảy mà. Với cả, bà Stormy có cuộc hẹn ngày hôm sau, nên tối thứ Sáu bọn tớ phải sửa sang tóc cho bà..." Lý do của tôi không thuyết phục lắm, nhưng tôi không muốn phải lái xe bốn lăm phút, đến một ngôi trường mà tôi chưa đến bao giờ. Hơn nữa là Peter đâu có cần tôi như bà Stormy.
Peter im lặng.
"Trận tới tớ sẽ đến, tớ hứa đấy," tôi nói.
Giọng Peter gần như vỡ òa, "Bạn gái của Gabe trận nào cũng đến. Cô ấy còn vẽ số áo của Gabe lên mặt trong tất cả các trận đấu. Và cô ấy thậm chí còn không học cùng trường với bọn mình."
"Cậu mới chơi tất cả bốn trận và tớ đến hai trận rồi còn gì." Tôi bắt đầu thấy bực mình. Tôi biết bóng vợt là sở thích của Peter nhưng công việc của tôi ở Belleview cũng quan trọng lắm. "À mà tớ đã biết bài thơ cậu tặng bớ ngày lễ tình yêu không phải là do cậu Víết. Mà đó là thơ của Edgar Allan Poe."
"Tớ chưa bao giờ nói là tớ sáng tác nó," Peter tự vệ.
"Có, cậu có. Cậu đã xử sự như thể chính cậu là người sáng tác vậy," tôi nói.
"Tớ không định làm như vậy, nhưng rồi tớ thấy cậu đã rất vui vì bài thơ. Ừ thì xin lỗi vì đã cố làm cậu vui vậy."
"À há! Tớ đã định nướng bánh quy chanh cho cậu vào hôm cậu đấu bóng. Nhưng bây giờ tớ không chắc nữa."
"Không sao. Nhưng tớ cũng không biết là liệu tớ có tham gia buổi tiệc với các cậu vào thứ Bảy được không, vì có lẽ tớ sẽ bị mệt sau trận đấu."
Tôi lo lắng. "Cậu nên tham gia." Đó là chỉ là một bữa tiệc nhỏ, và Chris thì không chắc có đến hay không. Nên nếu chỉ có tôi, Trevor và John thì nó không thể gọi là bữa tiệc đươc.
Peter hắng giọng. "Ồ, vậy thì tốt nhất là tớ sẽ có một ít bánh quy chanh trong tủ để đồ vào hôm trận bóng."
"Được thôi."
"Được thôi."
***
Ngày thứ Sáu, tôi mang theo bánh quy vừa nướng xong và vẽ lên mặt số áo của Peter. Và hiển nhiên điều này đã làm cậu ấy rất vui. Peter đã nhấc bổng tôi lên tung, miệng cười hớn hỡ. Sự phấn khích đó làm tôi cảm thấy hơi có lỗi vì đã không làm điều này sớm hơn thì thật ra để làm cậu ấy vui chẳng khó khăn gì với tôi. Giờ tôi đã nhận ra rằng chính những quan tâm nhỏ bé mới là điều giúp một mối quan hệ phát triển. Và tôi cũng nhận ra, phần nào đó, tôi nắm trong tay quyền lực có thể làm tổn thương Peter, đồng thời cả quyền lực khiến tình cảm hai đứa tốt hơn. Phát hiện này khiến tôi cảm thấy hơi chống chếnh, nhói lên ở ngực, một cảm giác lạ lùng mà tôi không giải thích được.