Chương 35
Tôi đã lo rằng trời quá lạnh để bọn tôi tổ chức bữa tiệc trên nhà cây. Nhưng nhiệt độ bất ngờ ấm lên và bố lại bắt đầu điệp khúc về Biến đổi khí hậu trước khi bị tôi và Kitty ủn ra ngoài.
Sau khi bố đi khỏi, tôi vào gara lấy một chiếc xẻng đào đất. Đất khá cứng, nên tôi phải loay hoay một lúc mới vào nhịp. Cuối cùng tôi cũng đào trúng một vật kim loại. Cái ống thời gian bé như cái hộp giữ nhiệt mang đi picnic, hay một phích cái đựng cà phê kiểu hiện đại. Theo thời gian, lớp vỏ kim loại bên ngoài đã bị ăn mòn, nhưng nó trông cũng không đến nỗi quá tệ so với ngần ấy năm nằm dưới đất. Tôi nhặt cái ống lên, và mang vào cọ trong bồn rửa. Giờ nó đã sáng choang trở lại.
Đến gần trưa, tôi bỏ vào cái túi mua đồ siêu thị một ít sandwich kem, nước hoa quả Hawaiian Punch, bim bim Cheez Doodlee, rồi mang ra chỗ nhà cây. Đang băng qua sân nhà Pearce, lỉnh kỉnh với túi đồ ăn, loa và điện thoại, thì tôi nhìn thấy John Ambrose McClaren đứng phía trước nhà cây, khoanh tay quan sát nó. John luôn dễ dàng bị nhận ra từ phía sau nhờ mái tóc vàng.
Tôi đơ ra, bỗng dưng cảm thấy hôi hộp và bối rối. Tôi đã nghĩ khi John đến thì Peter hoặc Chris đã có mặt và điều đó sẽ xua tan cảm giác kỳ quặc. Nhưng không được may mắn như thế!
Tôi đặt đồ đạc xuống và tiến lại gần John, định vỗ nhẹ vào vai cậu ấy. Nhưng John đã quay lại trước khi tôi kịp hành động. "Xin chào!" tôi nói.
"Chào cậu!" John nhìn tôi một lúc. "Là cậu thật đấy hả?"
"Chính là tớ đây."
"Bạn viết thư của tớ, cô nàng thích lảng tránh Lara Jean Covey, người đã xuất hiện ở buổi Mô phỏng Liên Hợp Quốc và biến mất tiêu mà không thèm chào một câu đây à?"
Tôi tự cắn vào má. "Tớ chắc chắn là đã chào cậu mà."
John nói giọng trêu chọc. "Không, tớ lại chắc chắn là cậu đã không chào tớ. "
Cậu ấy nói đúng: Tôi đã không chào John. Hôm ấy tôi đã rất bối rối. Giống như lúc này vậy. Đó hẳn là cảm xúc khi thật sự đứng trước một người đã lớn hơn rất nhiều, nhưng không thực sự là trưởng thành, trong khi đã quen với những ký ức khi cả hai còn bé. Chưa kể giữa chúng tôi còn bao năm xa cách và những lá thư. Tất cả khiến tôi không biết cư xử thế nào cho phải.
"Được rồi. Mà cậu trông... cao hơn." John không chỉ "trông" cao hơn. Giờ khi có thời gian nhìn cậu ấy kỹ, tôi nhận thấy nhiều điều hơn. Với mái tóc vàng nhạt, làn da trắng và đôi má hồng, John trông giống như con trai một bác nông dân người Anh. Nhưng vì cậu ấy gầy, nên giống một cậu con trai nhạy cảm trốn bố ra chuồng gia súc đọc sách. Nghĩ đến đó tôi chợt mỉm cười, và John thì nhìn tôi tò mò nhưng không hỏi tại sao.
Với một cái gật đầu, John nói, "Cậu thì trông... hệt như ngày xưa. "
Hừm, hệt như xưa là xấu hay tốt đây? "Thật thế hả?" tôi kiễng chân lên. "Tớ nghĩ ít nhất cũng phải cao hơn hai centi so với hồi lớp tám đấy." Và cả ngực tôi cũng có to ra chút ít, dù không nhiều. Nói thế thôi chứ tôi cũng không muốn John nhận ra thay đổi này.
"Không, cậu trông giống hệt như trong trí nhớ của tớ." Nói rồi John vươn tay ra. Tôi tưởng là để ôm lấy tôi nhưng cậu chỉ đỡ túi đồ cho tôi. Tôi đã hơi giật mình nhưng may là Josh không để ý thấy. "Cảm ơn cậu đã mời tớ."
"Cảm ơn cậu đã tới mới đúng."
"Cậu muốn tớ xách đống đồ này cho cậu không?"
""Tất nhiên rồi," tôi nói.
John cầm túi đồ ăn và nhìn vào trong. "Oa, toàn những món ăn vặt ngày xưa! Sao cậu không trèo lên trước rồi tớ chuyền qua cho." Và tôi đã làm thế: Tôi trèo lên thang trước, John trèo sau tôi, rồi tôi cúi xuống, đưa tay ra đón lấy túi đồ.
Nhưng được nửa thang, John dừng lại, nhìn tôi và hỏi, "Thế cậu vẫn giữ kiểu tết tóc đáng yêu này đến tận bây giờ à?"
Tôi chạm tay vào bím tóc. Thì ra đó là ấn tượng của cậu ấy trong tất cả những đặc điểm của tôi. Khi tôi còn nhỏ, Margot thường là người tết tóc cho tôi. "Cậu nghĩ nó đáng yêu à?"
"Ừ, như là... một chiếc bánh mỳ(*) loại đắt tiền vậy."
[*] Ở nước ngoài có hai loại bánh mỳ to, ở mặt trên có hình các bím tết như tóc.
Tôi cười vang. "Bánh mỳ?"
"Ừ. Hay là như công chúa tóc dài Rapuzel. "
Tôi nằm sấp xuống sàn, gập người ở thành sàn gỗ, giả vờ thả tóc ra cho John trèo lên. John trèo lên đến hết thang, chuyền qua cho tôi túi đồ, nhăn nhở nhìn tôi và giật nhẹ bím tóc tôi. Tôi vẫn nằm yên nhưng cảm giác như có một dòng điện chạy vụt qua. Tôi chợt cảm thấy háo hức nghĩ về những thế giới đang sắp hòa vào nhau này: Quá khứ và hiện tại, người bạn qua thư và bạn trai, trong ngôi nhà cây này. Đáng lẽ ra tôi phải nghĩ ra những chuyện này từ trước. Đằng này tôi chỉ chăm chăm nghĩ đến cái ống thời gian, đến mấy thứ đồ ăn vặt, ý tưởng của bữa tiệc, rằng hội bạn cũ gặp lại để làm một việc đã hứa với nhau. Và bây giờ, chúng tôi đang có mặt ở đây, như những gì đã định.
"Mọi việc ổn cả chứ?" John hỏi, giơ tay ra kéo tôi đứng lên.
Tôi lờ đi không nắm tay cậu. Tôi sợ lại bị "giật điện" lần nữa. "Mọi việc rất tuyệt," tôi nói vui vẻ.
"Mà cậu vẫn chưa đưa lại cho tớ bức thư nhé," John nói. "Cậu đã phá vỡ lời thề 'sắt đá'."
Tôi cười ngượng nghịu. Tôi đã hy vọng John sẽ không nói gì về chuyện này. "Mấy thứ tớ viết ra thật là mất mặt. Tớ không chịu nổi ý nghĩ ai đó đọc chúng."
"Nhưng tớ đọc rồi mà." John nói.
May mắn cho tôi là đúng lúc này thì Chris và Trevor Pike đến và cắt ngang câu chuyện về lá thư. Hai đứa lôi ngay đồ ra bóc ăn. Trong khi đó Peter lại đến muộn. Tôi nhắn tin nhắc, Tốt hơn là cậu đang trên đuờng đến. Và liền sau đó Đừng nhắn lại nếu cậu đang lái xe. Nguy hiểm.
Khi tôi đang nhắn dở thì Peter ló đầu qua cửa và trèo vào trong. Tôi đã định ôm lấy Peter thì chợt nhìn thấy Genevieve phía sau cậu ấy. Người tôi lạnh toát.
Ánh mắt tôi chuyển từ Peter sang Genevieve. Con bé đi lướt qua tôi rồi chạy ra ôm chầm lấy John. "Johnny!" tiếng Gen the thé, và John cũng bật cười lớn. Tôi quặn cả ruột vì ghen tức. Chẳng lẽ cậu con trai nào cũng bị cô ta mê hoặc sao?
Khi Genevieve đang ôm John, Peter nhìn tôi với ánh mắt van xin. Cậu ấy lẩm bẩm, Cậu đừng cáu nhé, và chắp tay như đang cầu nguyện. Tôi cũng mấp máy, Quỷ tha ma bắt cậu đi, và Peter nhăn mặt. Tôi chưa bao giờ nói ra miệng là không mời Genevieve, nhưng tôi nghĩ điều đó là rõ ràng. Rồi tôi tự nhủ, Khoan đã nào. Họ đến đây cùng nhau, hai người ấy. Peter đã ở cùng Gen mà không hề nói với tôi một lời, và rồi cậu ấy mang cô ta đến đây, đến đây, nhà của tôi. Ngôi nhà cây đặc biệt của hàng xóm tôi. Cô ả đã xúc phạm, đã làm tôi tổn thương.
Rồi John và Peter ôm lấy nhau, đập tay, vỗ vào lưng nhau, như những người bạn cựu chiến binh hay anh em đi lạc lâu ngày gặp lại. "Lâu quá rồi nhé anh bạn," Peter nói.
Genevieve đã nhanh nhảu cởi khóa áo khoác kiểu bomber và tìm một chỗ thoải mái. Như vậy là tôi không còn có cơ hội tống Peter và Genevieve ra khỏi bữa tiệc nữa rồi. "Chào chị Chrissy," cô ta ngọt nhạt, nở nụ cười khi ngồi xuống sàn. "Tóc đẹp đấy!"
Chris lườm Genevieve. "Em có việc gì ở đây?" Tôi muốn ôm hôn Chris vì đã nói ra điều đó - tôi yêu con bé.
"Peter và em đi với nhau, và cậu ấy kể về bữa tiệc hôm nay " Bỏ hẳn áo khoác ra, Genevieve nói với tôi, "Tớ đoán thư mời của tớ lẫn trong hòm mail."
Tôi không trả lời, vì tôi biết nói gì đây trước mặt tất cả mọi người? Tôi chỉ kéo đầu gối vào ngực. Lúc này đây khi ngồi cạnh cô ta, tôi mới nhận ra ngôi nhà cây này đã trở nên bé nhỏ thế nào, chẳng đủ chỗ để duỗi chân duỗi tay, và hội con trai giờ đã cao lớn hết rồi. Ngày xưa bọn tôi, cả con trai lẫn con gái, đều nhang nhác nhau.
"Trời ơi, chỗ này hóa ra bé thế thôi à?" Genevieve nói với mọi người. "Hay là tại bọn mình giờ đã lớn hết cả rồi?" Gen cười. "Chỉ trừ có cậu thôi, Lara Jean. Cậu thì vẫn bé hạt tiêu." Cô ta nói giọng ngọt ngào. Như sữa đặc có đường. Ngọt và đặc quánh.
Tôi cũng diễn với cô ả. Tôi sẽ không để cô ta đắc ý.
John đảo mắt. "Vẫn là Gen ngày xưa." Cậu ấy nói khô khốc, vẻ chán nản, còn cô ta lại nhăn mũi cười điệu đà, như thể đó là một lời khen. Nhưng John đã nhìn sang phía tôi, nhướn một bên lông mày ra vẻ mỉa mai, và chỉ thế thôi cũng khiến tôi thấy tốt hơn nhiều. Nói cho cùng thì sự có mặt của Genevieve cũng làm cho nhóm bọn tôi đủ bộ như xưa. Cô ta có thể lấy bất cứ thứ gì mà cô ta đã bỏ vào cái ống kia, và chuyện giữa chúng tôi kể như xong.
"Trev, ném cho tớ một miếng sandwich kem lạnh đi," Peter nói, rồi ngồi xuống giữa tôi và Gen. Mọi người xung quanh cũng dành cho cậu một chỗ để duỗi chân vào giữa vòng trbn.
Tôi gạt chân Peter lệch sang một bên để đặt cái ống thời gian vào giữa. "Nó đây. Tất cả những kỷ vật quý giá của chúng ta hồi lớp Bảy." Tôi cố nạy cái vỏ nhôm bên trên nhưng có vẻ như nó bị kẹt từ bên trong. Tôi luồn móng tay vào khe nắp hộp nhưng không tài nào cậy ra được. Tôi quay sang nhìn Peter thì cậu ấy đang mải mê ngoạm cây kem, thế nên John nhỏm dậy và giúp tôi cậy cái nắp ra. Người cậu ấy thoang thoảng mùi xà bông gỗ thông. Tôi thêm chi tiết này vào danh sách những điều mới mẻ về cậu ấy.
"Thế giờ bọn mình sẽ làm gì với nó?" Peter nói, miệng đầy kem. "Bọn mình đổ hết ra đi."
Tôi đã nghĩ đến tình huống này từ trước. "Tớ nghĩ là bọn mình nên lấy từng thứ ra một. Giống như khi lễ mở quà vào buổi sáng sau Giáng sinh, chúng mình có thể kéo dài cuộc vui.
Gen trườn người lên phía trước để tham gia. Không thèm nhìn sang cô ta, tôi cho tay vào trong cái ống và kéo ra vật đầu tiên mà tôi chạm vào. Cảm giác thật thích thú, tôi không nhớ tôi đã nhét vật gì vào đó. Nhưng giờ thì tôi nhận ra ngay lập tức mà không cần phải nhìn xuống tay mình. Đó là chiếc vòng tình bạn mà Genevieve đã làm cho tôi trong giờ học thủ công hồi lớp Năm. Một chiếc vòng tết họa tiết chữ V màu hồng, trắng và xanh nhạt. Tôi cũng làm một chiếc cho Gen, nhưng màu tím vàng. Cô ta chắc hẳn cũng không nhớ. Khi tôi nhìn sang Gen, mặt cô ta trống rỗng, vẻ không biết nó là gì.
"Đây là cái gì?" Trevor hỏi.
"Nó là của tớ," tôi nói. "Đó là... đó là một chiếc vòng tay mà tớ từng đã đeo."
Peter chạm giày vào chân tôi. "Mấy thứ dây dợ này mà cậu bảo là vật quý báu nhất của cậu sao?" Peter trêu tôi.
John vẫn quan sát tôi. "Cậu đã thường xuyên đeo nó," John nói. John thật ngọt ngào vì kể cả điều này cậu ấy vẫn nhớ.
Một khi điều gì đó đã thành thói quen, đáng lý ra không nên từ bỏ nó. Nhưng tôi đã hy sinh chiếc vòng tình bạn của tôi, nhét nó vào cái ống thời gian, vì tôi đã quá yêu chiếc vòng ấy. Phải chăng vì điều này mà tình cảm của tôi và Gen trở nên tệ hại? Chiếc vòng chính là lời nguyền của tình bạn của chúng tôi chăng? "Đến lượt cậu," tôi nói với John.
John cho tay vào cái ống và kéo ra một quả bóng chày.
"Nó là của tớ," Peter reo lên. "Quả bóng đó tớ giữ lại sau cú "homerun" thành công trong trận bóng chày ở Công viên Claremont(*)." John ném quả bóng qua cho Peter, và Peter nhanh tay chộp lấy nó. Mân mê kiểm tra lại quả bóng, Peter nói, "Các cậu thấy không, tớ còn ký tên và ghi ngày hôm đấy nữa."
[*] Claremont Park là một công viên giải trí ở quận Bronx, thành phố New York.
"Tớ nhớ hôm đó," Gen nghiêng đầu nói. "Cậu đã chạy ra khỏi sân bóng và hôn tớ trước mặt mẹ cậu. Cậu nhớ không?"
"Ùm... tớ không nhớ lắm," Peter lẩm bẩm. Peter nhìn xuống quả bóng, rồi xoay nó trên tay như thể bị quả bóng làm cho mất hồn. Tôi thật không tin nổi Peter, thật không thể tin nổi.
"Thật khó xử quá," Trevor nói với giọng cười vang.
Rồi với một giọng mềm mại, như thể không có ai ở xung quanh, Genevieve nói với Peter, "Tớ giữ nó đưọc không?"
Tai Peter ửng đỏ. Peter nhìn tôi, vẻ hoảng loạn. "Covey, cậu muốn giữ nó không?"
"Không," tôi nói quả quyết, không thèm nhìn cả hai người họ. Tôi vơ vội một gói bim bim Cheez Doodles và nhét đầy một miệng. Tôi đang giận điên người nên nếu không tống đầy bim bim vào miệng, tôi sẽ hét vào mặt Peter.
"Ok, vậy thì tớ sẽ giữ nó vậy," Peter nói, nhét quả bóng vào túi áo khoác. "Owen có lẽ sẽ muốn giữ nó. Xin lỗi nhé, Gen." Rồi Peter cho tay vào trong ống, sục sạo, và lôi ra một chiếc mũ bóng chày đã cũ. Orioles(*). Rồi Peter nói như hét, "McClaren, xem tớ tìm thấy gì này!"
[*] Baltimore Orioles là tên một đội bóng chày nhà nghề của Mỹ được thành lập ở bang Maryland vào năm 1901.
Một nụ cười thắp lên trên mặt John như bình minh đang lên. John nhận chiếc mũ từ Peter và đội nó lên, từ từ chỉnh lại cái mai.
"Đây chính là một tài sản có giá nhất của cậu," tôi nói. John cũng đã từng đội nó rất thường xuyên. Có lần tôi xin bố mua cho một chiếc áo phông của Orioles, vì muốn gây ấn tưọng với John. Tôi mặc nó mấy lần nhưng tôi nghĩ là John đã không để ý. Rồi nụ cười tôi nhạt đi khi tôi thấy Genevieve đang nhìn tôi. Ánh mắt bọn tôi chạm nhau, có gì đó trong ánh mắt của con bé làm tôi cảm thấy sờ sợ. Rồi con bé nhìn ra chỗ khác; và cười một mình.
"Đội Orioles chán phèo!" Peter nói, dựa vào tường để với lấy một chiếc bánh sandwich kem.
"Cho tớ một cái nào," Trevor nói.
"Xin lỗi nhưng đây là cái cuối cùng," Peter nói và cắn vào miếng bánh.
John bắt gặp ánh mắt tôi và nháy mắt lại. "Vẫn là Kavinsky ngày nào," John nói còn tôi thì cười. Tôi biết là cậu ấy đang nghĩ về bức thư giữa hai đứa.
Peter cười ngoác miệng với John, và nói, "Ồ cậu cậu đã hết nói lắp."
Tôi điếng cả người. Sao Peter lại có thể vô ý thế? Hồi cấp Hai chưa ai trong bọn tôi dám nói về tật nói lắp của John. Vì John lúc nào cũng xấu hổ vì nó. Nhưng vui vẻ cười và nhún vai, John nói, "Tớ đã sửa được tật đó hồi lớp Tám nhờ tham gia lớp sửa tật giọng nói với cô Elaine." John thật tự tin!
Peter chớp mắt, và tôi biết là Peter đang bất ngờ lắm. Peter bắt đầu nhận ra trước mặt cậu là một John hoàn toàn mới. Peter đã từng là "đại ca", John thường theo ý cậu ấy. Nhưng Peter có thể vẫn như xưa, còn John thì đã thay đổi. Giờ Peter lại có vẻ lép vế hơn.
Tiếp đến là Chris. Con bé lấy ra một chiếc nhẫn đính ngọc trai. Nó là của Allie, món quà dì con bé tặng vào lễ Kiên Tín(*) của con bé. Con bé đã rất quý chiếc nhẫn. Tôi sẽ gửi nó lại cho Allie. Trevor kéo tiếp ra một món đồ của cậu ấy, một tấm thẻ có hình của một vận động viên bóng chày. Genevieve là người lấy được món đồ của Chris, một phong bì có tờ 20 đô la bên trong.
[*] Lễ Kiên Tín (tiếng Anh: confirmation) là một lễ nghi của Thiên Chúa giáo. Lễ này thường được thực hiện cho các con chiên ở lứa tuổi thiếu niên, 7 đến 9 tuổi, để ban phước lành và can đảm cho người đó. Ở các gia đình Thiên Chúa giáo, lễ Kiên Tín có vai trò quan trọng cho đức tin của con cái họ, và thường được tổ chức ở nhà thờ sau đó là tiệc mời các thành viên trong gia đình và họ hàng.
"Yes!" Chris hét lên. "Mình đúng là thiên tài." Và chúng tôi đánh tay high-five.
"Thế đồ của cậu đâu Gen?" Trevor hỏi.
Cô ta nhún vai. "Có lẽ là tớ không để gì vào bên trong đó cả."
"Có, cậu có," tôi nói, xoa xoa tay để rơi bột bánh bánh bim bim bị dính. "Cậu đã có mặt ở đó ngày hôm ấy." Tôi vẫn nhớ là hôm ấy cô nàng đắn đo chọn giữa một bức ảnh chụp cùng Peter và bông hồng Peter tặng sinh nhật. Nhưng tôi không tài nào nhớ cuối cùng Gen đã để món gì.
"Ồ, không có gì bên trong cả, nên tớ đoán là tớ đã không cất gì. Sao cũng được."
Tôi nhìn lại để kiểm tra. Quả thật là bên trong đã không còn gì.
***
"Các cậu nhớ bọn mình đã từng chơi trò Assassins thế nào không?" Trevor nói, tay cố rót những giọt nước quả cuối cùng từ hộp Capri Sun.
Ôi, tôi nhớ là tôi đã rất thích chơi trò này. Tên của người chơi được viết ra giấy và để vào một cái mũ; mỗi người phải bốc lấy một tờ giấy, và tên người được viết trên giấy chính là mục tiêu cần bị tiêu diệt; khi bạn đã tiêu diệt được mục tiêu, thì bạn phải tiêu diệt tiếp mục tiêu của người vừa bị tiêu diệt. Như vậy, trò chơi đòi hỏi vô số tính toán lén lút và ẩn náu. Một lần chơi có thể kéo dài đến mấy ngày.
"Tớ đã là góa phụ đen," Genevieve nói. Cô ta làm điệu rung rung vai với Peter. "Tớ đã thắng nhiều hơn tất cả mọi người."
"Xin cậu," Peter nói giọng giễu cợt. "Tớ mới thắng nhiều."
"Cả tớ cũng vậy mà," Chris thêm vào.
Rồi Trevor chỉ vào tôi, "L'il J, cậu là người chơi tệ nhất. Tớ không nghĩ là cậu đã thắng lần nào hết."
Tôi làm mặt méo. L'il J. Tôi đã quên biệt danh mà Trevor vẫn thường gọi tôi. Và cậu ấy cũng nói đúng, rằng tôi chưa bao giờ thắng. Thậm chí là một lần. Một lần tôi đã gần tới đích thì chị Margot lại kéo tôi đến buổi tập bơi của Kitty. Tôi nghĩ mình sẽ an toàn vì lúc đó cũng muộn rồi. Tôi đã rất gần với chiến thắng, tôi đã gần như cảm nhận được nó.
Tôi bắt gặp Chris đang nhìn tôi. Tôi nghĩ là con bé cũng nhớ những ngày xưa của bọn tôi. Con bé nháy mắt, và tôi nhìn nó một cách chua cay.
"Lara Jean không có bản năng sát thủ," Genevieve nói, mắt nhìn xuống móng tay.
Tôi nói, "Chúng ta không thể đều là góa phụ đen."
"Đúng vậy," cô ta nói, còn tôi thì nghiến răng.
John nói với Peter, "Có nhớ cái lần tớ chắc mẩm đã tóm được cậu, và tớ đã đứng nấp ở phía sau xe của bố cậu lúc bác chở cậu đến trường. Nhưng bố cậu lại ra trước, chứ không phải cậu. Và tớ đã làm cho bố cậu chết khiếp, và cả tớ và bố cậu đều hét váng lên?"
"Rồi bọn mình đều bị loại khi Trevor đến cửa hàng của mẹ tớ vói một chiếc mặt nạ trượt tuyết," Peter cười nghiêng ngả.
Mọi người đều cười to trừ tôi. Tôi vẫn đang quanh quẩn với suy nghĩ về bản năng sát thủ của Genevieve.
Trevor thì cười đến mức không nói nổi nữa. "Mẹ cậu đã định gọi cảnh sát!" Trevor cố thều thào vài từ.
Peter thúc chân tôi bằng chân của cậu ấy. "Bọn mình phải chơi lại trò ấy."
Peter đang cố làm tôi vui, nhưng tôi vẫn chưa nguôi giận với Peter, nên tôi chỉ nhún vai lấy lệ. Tôi ước gì tôi đã không cáu với Peter, vì tôi muốn chơi Assassins lắm. Tôi cũng muốn chứng tỏ mình có "bản năng sát thủ", rằng tôi không phải là một sát thủ thảm hại.
"Chúng mình nên chơi lại trò này," John nói. "Vì ngày xưa yêu dấu." John đã bắt đưọc ánh mắt tôi. "Trận chiến cuối cùng, Lara Jean."
Tôi mỉm cười.
Chris nhíu mày. "Mà người thắng cuộc sẽ được gì nhỉ?"
"Ồ... chẳng có gì," tôi nói. "Chỉ là để vui thôi." Trevor làm mặt ngơ ngác.
"Phải có giải thưởng gì chứ," Genevieve nói. "Không thì chơi làm gì?"
Tôi nhẩm tính. Thế giải thưởng có thể là gì? "Một đôi vé đi xem phim? Một chiếc bánh nướng theo yêu cầu của người thắng cuộc?" Tôi nói. Không ai nhúc nhích động đậy gì.
"Bọn mình có thể đóng góp mỗi người 20 đô la," John nói. Tôi nhìn John cảm kích, và cậu ấy cười lại với tôi.
"Không, phần thưởng bằng tiền thì chán lắm," Genevieve nói, duỗi người ra như một chú mèo.
Tôi đảo mắt. Ai thèm cô ta đóng góp chứ? Tôi thậm chí còn không mời cô ta tham gia hôm nay.
Trevor nảy ra ý tưởng, "Thế hay là người thắng cuộc sẽ được ăn sáng trên giường hằng ngày trong vòng một tuần thì sao? Thứ Hai ăn pancakes, thứ Ba ăn trứng omelet, thứ Tư ăn bánh xốp,... Bọn mình có 6 người, vì thế..."
Genevieve rùng mình nói, "Nhưng tớ không ăn sáng." Cả lũ bọn tôi phản đối.
"Thế sao cậu không đề đạt gì đó thay vì gạt hết ý kiến của mọi người đi," Peter nói. Tôi giấu miệng vào bím tóc cười.
"Ok." Genevieve nghỉ một phút, rồi cười. Có vẻ như Gen đã có một ý tưởng ra trò. Tôi cảm thấy hơi lo lắng. Ra vẻ từ tốn, con bé nói, "Người thắng cuộc sẽ được đáp ứng một mong muốn."
"Từ ai?" Trevor hỏi. "Từ tất cả mọi người?"
"Từ bất kỳ ai trong số những người tham gia."
" Từ từ đã," Peter chen ngang. "Tóm lại chúng ta định ký kết gì ở đây?"
Genevieve nhìn Peter hài lòng. "Một lời ước, và cậu phải đảm bảo thực hiện nó." Con bé trông như một nữ hoàng bóng tối.
Mắt Chris hơi mơ màng khi nói, "Điều ước gì cũng được à?"
"Phải là một điều hợp lý," tôi nói vội mà không suy nghĩ. Vì tôi biết, ai trong bọn tôi cũng đang muốn chơi lại trò đó.
"Nhưng lý do thì chủ quan lắm," John nói.
"Về cơ bản, ví dụ như Gen không thể ép Peter làm 'chuyện ấy' lần cuối," Chris nói. "Đó có phải là điều mọi người đang nghĩ không?"
Người tôi cứng đờ. Tôi đã không hề nghĩ đến khả năng ấy. Giờ thì tôi lo lắng.
Trevor ôm bụng cười và bị Peter huých vào người. Genevieve thì lắc đầu, "Chị thật kinh, Chrissy."
"Chị chỉ nói điều mà mọi người đang nghĩ thôi mà!"
Nhưng lần này tôi cũng không để ý câu nói của Chris. Điều tôi muốn là cả bọn được chơi trò chơi lần nữa và tôi sẽ thắng. Một lần trong đời, tôi muốn đánh bại Genevieve.
Tôi có một chiếc bút nhưng không có tờ giấy nào, nên John xé hộp sandwich thành từng miếng nhỏ. Bọn tôi lần lượt ghi tên mình vào những mảnh giấy. Rồi ai nấy thả tên mình vào cái ống cỗ máy thời gian giờ đã rỗng. Tôi lắc đều lên, rồi lần lượt đưa cho mọi người bốc. Tôi bốc cuối cùng. Hồi hộp lấy mảnh bìa, ép vào ngực, tôi mở nó ra.
JOHN.
Thế đấy, thế đấy, câu chuyện đang thêm phần phức tạp. Tôi quan sát Peter dò xét. Peter đang cẩn thận nhét miếng bìa vào túi quần bó. Xin lỗi cậu nhé, nhưng tớ sẽ cho cậu biết tay! Rồi tôi đưa mắt nhìn mọi người xung quanh xem có manh mối liệu ai có tên tôi, nhưng ai nấy đều cố gắng giữ mặt lạnh tanh.