Chương 36
Những quy định của trò chơi là: Nhà là nơi an toàn. Trường học cũng an toàn nhưng bãi đỗ xe của trường thì không. Chỉ cần bạn bước chân ra khỏi cửa xe, bạn sẽ trở thành con mồi. Và nếu bị chạm vào người bằng hai tay, coi như bạn đã bị tiêu diệt, và không được chơi nữa.
Và nếu bạn bội ước, cuộc đời của bạn sẽ phải trả gíá. Quy định cuối cùng này là do Genevieve đề ra. Nó làm cho tôi thấy run lên vì sợ. Cả Trevor Pike cũng vậy. Cậu nói, "Con gái thật đáng sợ."
"Không, con gái nhà này mới đáng sợ," Peter nói, chỉ trỏ Chris và Genevieve. Cả hai cùng cười, trông họ đúng là có vẻ giống nhau. Rồi Peter nhìn sang tôi, nói với giọng đầy hy vọng, "Cậu thì không đáng sợ tẹo nào. Cậu rất ngọt ngào, đúng vậy không?" Nó làm tôi đột nhiên nhớ đến câu nói của bà Stormy. Cháu phải làm sao để cậu ta không thể chắc chắn về cháu. Peter hiểu rất rõ về tôi. Chắc chắn như hiểu bản thân cậu ấy vậy.
"Tớ có thể trở nên đáng sợ chứ," tôi nói nhẹ nhàng, làm mặt Peter tái lại. Rồi tôi nói với mọi người, "Nhưng bọn mình hãy chơi thoải mái vui vẻ thôi."
"Ồ, sẽ như thế," John trấn an tôi. Rồi cậu đội chiếc mũ Orioles lên đầu, chỉnh lại mai, và tuyên bố, "Cuộc chơi bắt đầu." Ánh mắt tôi và John chạm nhau. "Nếu cậu nghĩ tớ đã nói rất cừ ở Mô phỏng Liên Hợp Quốc, hãy chờ xem khả năng Truy tìm khủng bố(*) của tớ."
[*] Zero Dark Thirty, bộ phim Truy tìm khủng bố Osama Bin Laden, năm 2006, của Mỹ.
Tôi tiễn mọi người ra tận xe ô tô.Tôi nghe Peter nói với Genevieve đi về với Chris, làm cho hai chị em họ cự nự. "Hai cậu thống nhất với nhau nhé" Peter nói, "Tớ còn phải đi chơi với bạn gái tớ."
Genevieve trọn trừng mắt, còn Chris thì lẩm bẩm, "Thôi được rồi." Rồi con bé quay ra nới với Genevieve, "Lên xe thôi."
Khi Chris lái xe ra khỏi sân, John mới hỏi Peter, "Ai là bạn gái của cậu?" Bụng tôi quặn lại.
"Đó là Covey." Peter nhìn John, nói tiếp, "Cậu không biết à? Lạ thật."
Giờ thì cả hai nhìn tôi. Peter thì hơi lúng túng, còn John thì có vẻ như đã hiểu ra vấn đề. Tôi đáng lẽ đã phải nói với John trước về điều này. Tại sao tôi không làm thế nhỉ?
***
Mọi người đều đã về hết, còn lại mỗi Peter.
"Thế bọn mình có định nói chuyện với nhau không? Peter hỏi, theo chân tôi vào trong bếp. Tôi tự xách túi rác nhét đầy giấy bọc kem và vỏ hộp nước Capri Suns, từ chối để Peter giúp. Túi rác to làm tôi luống cuống, suýt trượt chân khi leo xuống thang. Dù vậy, tôi vẫn không nề hà gì.
"Được chứ." Tôi quay một vòng, túi rác cũng quay theo trong tay tôi. Peter đẩu hàng "Tại sao cậu lại mang cả Gen đến hôm nay?"
Peter nhăn nhó. "Ôi Covey, tớ xin lỗi."
'Thế cậu đã đi chơi với con bé hả"? Tại sao cậu không đến sớm để giúp tớ chuẩn bị cho bữa tiệc?"
Peter lưỡng lự. "Ừ, tớ đã gặp cô ấy. Cô ấy gọi cho tớ, khóc lóc, nên tớ mới chạy qua, và tớ không thể bỏ cô ấy ở nhà một mình được, nên tớ... tớ đã đưa cô ấy đến đây."
Khóc ấy hả? Tôi chưa bao giờ biết Genevieve có thể khóc cơ đấy. Thậm chí là khi con mèo của cô ta, Nữ hoàng Elizabeth, chết, con bé còn không khóc nữa là. Chắc Gen lại giả vờ để giữ chân Peter ở lại. "Thế tại sao cậu không thể để con bé ở một mình?"
"Không được," Peter nói. "Cô ấy đang phải trải qua một giai đoạn khó khăn. Nên tớ chỉ muốn động viên cô ấy, giống như một người bạn thôi. Mọi việc chỉ có vậy."
"Trời ạ, Peter, Gen rất biết cách dụ cậu đấy!"
"Không phải thế mà."
"Không phải lúc nào cũng vậy. Nhưng cô ta kéo sợi dây và cậu thì chỉ..." Tôi giơ tay và nghiêng đầu, làm động tác như một con rối.
Peter cau mày. "Cậu như thế là hơi nhỏ mọn đấy."
"Ồ, vì tớ đang muốn thế mà. Cậu cẩn thận đấy!"
"Nhưng cậu không phải là người nhỏ mọn. Ít ra thì cậu không phải như thế."
"Thế tại sao cậu không nói cho tớ biết lý do đi. Cậu biết là tớ sẽ không nói với ai mà. Tớ rất muốn hiểu được chuyện này."
"Vì tớ không thể nói ra. Đừng bắt tớ mà, tớ không thể."
"À vậy là Gen đang làm mọi cách để điều khiển cậu. Đó chính là lý do." Tôi nghe thấy giọng mình đầy ghen tuông. Tôi ghét cái giọng ghen tuông của mình, vì đó không phải là con người tôi.
Peter thở dài. "Giữa tớ và Genevieve không có chuyện gì cả. Cô ấy chỉ cần một người bạn thôi."
"Nhưng Gen có hàng tá bạn."
"Cô ấy cần một người bạn cũ."
Tôi lắc đầu. Peter vẫn không hiểu. Con gái bọn tôi hiểu nhau nhanh lắm, trong khi bọn con trai không bao giờ nhìn ra. Chính lúc đó, tôi nhận ra tất cả chỉ là một trò khác của Genevieve. Việc có mặt ở nhà tôi hôm nay chẳng qua là một cách khác để con bé thể hiện sự áp đảo với tôi.
Rồi Peter nói, "Mà nói về bạn cũ, tớ không nhận ra là cậu và John thân thiết thế."
Tôi đỏ mặt. "Tớ đã nói với cậu bọn tớ là bạn viết thư mà."
Nhướn mày, Peter nói, "Hai cậu là bạn viết thư, vậy mà cậu ấy lại không biết cậu là bạn gái của tớ?"
"À, vì chưa có dịp nói." Khoan đã. Đáng lý ra tôi mới là người điên lên với cậu ấy chứ không phải ngược lại. Bằng cách nào đó tình thế đảo ngược và tôi là người bị đánh úp.
"Thế mấy tháng trước, khi cậu đi Mô phỏng Liên Hợp Quốc ở trường, tớ đã hỏi về McClaren, và cậu nói là không trông thấy cậu ấy. Nhưng hôm nay thì cậu ấy lại nhắc về buổi họp, và cậu rõ răng đã nhìn thấy cậu ấy. Cuối cùng là có hay không?"
Tôi nuốt nước bọt. "Cậu biến thành công tố viên từ bao giờ thế? Ừ, thì tớ có nhìn thấy cậu ấy nhưng bọn tớ chẳng nói chuyện với nhau. Tớ chỉ đưa cho cậu ấy một mẩu giấy..."
"Một mẩu tin? Cậu đưa cho cậu ta một tin nhắn giấy?"
"Không, không phải thế. Đó là một câu hỏi từ đại biểu của một nước khác gửi cho đoàn Trung Quốc, cậu biết đấy." Khi Peter mở miệng định hỏi thêm một câu hỏi khác, tôi vội nói thêm, "Tớ không kể với cậu vì nó chẳng liên quan gì cả."
Peter hoài nghi, "À, vậy là cậu muốn tớ luôn phải kể sự thật với cậu, còn cậu thì lại không muốn thành thật với tớ ư?"
"Không phải vậy mà!" tôi rên lên. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao cuộc cãi vã lại trở nên to chuyện nhanh thế?
Rồi trong chốc lát, cả hai bọn tôi đều im Iặng. Rồi Peter nói chậm rải, "Thế cậu muốn bọn mình chia tay sao?"
Chia tay? "Không." Tôi thấy mình mất thăng bằng, như kiểu sắp khóc đến nơi. "Còn cậu?"
"Không!"
"Nhưng cậu là người hỏi trước.'
"Vậy là xong. Cả hai bọn mình đều không muốn chia tay nhau, nên bọn mình sẽ tiếp tục." Peter ngồi xuống ghế ở bàn ăn, đặt đầu lên bàn.
Tôi ngôi đối điện Peter, cảm giác như cậu ấy đang ở rất xa. Tay tôi ngứa ngáy muốn đưa lên chạm vào và vuốt mái tóc của Peter, để kết thúc cuộc tranh cãi này, để nó trôi qua.
Peter ngẩng đầu lên; đôi măt buồn và mở to. "Bọn mình có thể ôm nhau được không?"
Tôi run run gật đầu. Bọn tôi đứng dậy và tôi đặt tay lên eo Peter. Peter ôm chặt lấy tôi. Giọng cậu nghẹn lại trên vai tôi khi cậu nói, "Bọn mình sẽ không bao giờ cãi nhau nữa, được không?"
Tôi cười, một nụ cười yếu ớt nhưng nhẹ nhõm. "Tớ đồng ý."
Rồi Peter hôn tôi; môi cậu hấp tấp tìm kiếm môi tôi, như thể cậu ấy đang tìm một sự cam đoan, một lời hứa mà chỉ tôi có thể đảm bảo. Và như câu trả lời, tôi hôn lại Peter - được, tớ hứa với cậu, tớ hứa, rằng bọn mình sẽ không bao giờ cãi nhau nữa. Rồi tôi bắt đầu cảm thấy mất thăng bằng khi Peter vòng tay khóa chặt cơ thể tôi, và cứ thế Peter hôn tôi cho đến khi tôi không thở được nữa.