Chương 37
Tối hôm ấy, Chris hỏi tôi qua điện thoại, "Nói tao nghe, mày bốc được tên của ai?"
"Tao không nói đâu." Trước đây, tôi đã mắc sai lầm là lúc nào cũng khai với Chris mục tiêu, nên chỉ giúp nó thắng dễ dàng hơn.
"Thôi nào. Mày giúp tao rồi tao sẽ giúp mày. Tao muốn điều ước của tao!" Sức mạnh của Chris trong trò chơi này là con bé muốn thắng. Nhưng thành ra, đó lại chính là điểm yếu của nó. Trò Assassins đòi hỏi người chơi phải tỉnh táo và tính toán đường đi nước bước cẩn thận, chứ không phải hừng hực đánh nhanh thắng nhanh. Tôi đang nói điều này với tư cách người quan sát những người chơi khác chứ không phải từ kinh nghiệm bản thân vì tôi đã bao giờ thắng đâu. Tất nhiên là vậy!
"Chắc mày bắt được tên tao chứ gì. Mà tao muốn thắng lần này."
"Bọn mình giúp nhau đi mà," con bé ngon ngọt. "Tao không bắt phải tên mày, tao thề đấy."
"May dám thề trên cái chăn của mày hồi bé mà mày đã không cho mẹ mày vứt đi không?"
"Tao thề trên chiếc chăn Fredrick yêu quý của tao, và tao thề với cả chiếc áo da mới của tao. Giá trị của nó thậm chí còn gấp đôi cái ô tô ghế của tao đấy. Thế mày có bắt được tên tao không?"
"Không."
"Thề trên đống mũ bê rê xấu xí của mày đi."
Tôi làm giọng phản đối. "Tao thề trên bộ sưu tập mũ quyến rũ và đầy tự hào của tao! Thế mày bắt phải ai?"
"Trevor."
"Của tao là John McClaren."
""Thế thì bọn mình cùng nhau ủn hai đứa nó ra đi," Chris đề nghị. "Bọn mình chỉ thông đồng với nhau vòng đầu thôi, rồi đứa nào lại chơi phần của đứa ấy."
Hìtm, con bé đang nói thật hay lại đang dùng chiến thuật gì với tôi? "Thế nếu mày đang nói dối để đẩy tao ra thì sao?"
"Tao đã thề với Fredrick mà!"
Tôi lưỡng lự trong giây lát, rồi nói, "Chụp ảnh tấm bìa mày bốc được rồi gửi cho tao, rồi tao sẽ tin lời mày nói."
"Được rồi. Cả mày cũng gửi cho tao nữa nhé."
"Đồng ý. Tạm biệt mày. "
"Mà này! Nói tao nghe sự thật! Trông tóc tao tởm lắm à? Chỉ là do con Gen troll tao điên cuồng thôi đúng không?"
Tôi lưỡng lự trong giây lát. "Ừ."
***
Tôi và Chris đang ngồi nấp trong xe con bé. Bọn tôi đang ở cách nhà tôi một khu phố; Trevor thường lái xe qua đây để đi tắt đến trường. Bọn tôi đang đỗ xe trước một ngôi nhà. Chris hỏi, "Nói tao nghe điều ước của mày nếu mày thắng." Nghe giọng của nó, tôi biết là con bé không nghĩ là tôi sẽ thắng.
Thực ra thì cả đêm qua tôi đã nghĩ đến điều ước đó trước khi đi ngủ. "Có một Hội chợ đồ thủ công ở Bắc Carolina vào tháng Sáu. Tao có thể hỏi Peter đưa tao đến đó. Vì nếu không thì cậu ấy cũng không tự dưng mà đưa tao đi. Bọn tao sẽ hỏi mượn chiếc xe tải chở hàng của mẹ Peter, đủ chỗ để đựng đồ mà tao sẽ mua."
"Hội chợ đồ thủ công?" Chris nhìn tôi như thể tôi là con gián vừa bay vào trong xe ô tô của nó. "Mày phí phạm một điều ước vào một Hội chợ đồ thủ công sao?"
"Tao vừa mới nghĩ đến chuyện ấy tối qua," tôi nói dối. "Với cả, mày thông minh vậy, thì mày nói tao nghe nếu mày là tao, mày sẽ ước gì?"
"Tao sẽ ước là Peter không bao giờ được nói chuyện với Gen nữa. Mày thấy đấy, tao là một thiên tài độc ác, phải vậy không?"
"Ừ, độc ác thì đúng, còn thiên tài thì hơi khó." Chris ủn người tôi ra, còn tôi thì khúc khích cười. Hai đứa đẩy nhau cho đến khi Chris dừng lại và nói,"Hai giờ năm lăm, đã đến giờ ra trận."Chris mở cửa xe và chạy ra trốn sau thân cây sồi.
Adrenalin trong máu tôi bắt đầu lên cao. Tôi nhảy ra khỏi xe Chris, lấy chiếc xe đạp của Kitty giấu trong cốp xe và đẩy chiếc xe đạp lên phía trước cách đó vài căn nhà. Rồi tôi đặt xe xuống bãi cỏ, ngồi lên đó, bắt đầu chuẩn bị đạo cụ. Tôi lôi ra một chai chứa chất lỏng màu đỏ làm máu giả, vẩy vẩy lên quần bò - chiếc quần bò cũ tôi định mang ra cửa hàng đồ cũ Goodwill bán. Ngay khi nhìn thấy chiếc xe của Trevor đi tới, tôi bắt đầu giả vờ kêu. Từ phía sau cây, Chris thì thầm, "'Mày giảm thanh đi một tẹo." Vậy nên tôi ngừng kêu và đổi bài sang rên rỉ.
Trevor dừng xe lại cạnh tôi. Hạ cửa kính xe, cậu hỏi, "Lara Jean, cậu không sao chứ?"
Tôi thút thít. "Không... tớ nghĩ là tớ bị bong gân. Tớ đau quá. Cậu đưa tớ về nhà được không?" Tôi định khóc để diễn cho sâu, nhưng hóa ra giả vờ rơi nước mắt lại không dễ dàng như tôi nghĩ. Tôi cố nghĩ đến những chuyện buồn - như Titanic, hay những người cao tuổi bị bệnh Alzheimer, hay con Jamie Fox-Pickle chết nhưng vẫn không khóc được.
Trevor hỏi tôi, một cách nghi ngờ, "Tại sao cậu lại đi xe đạp ở khu này?"
Ôi không, cậu ấy có vẻ đã đoán ra rồi. Tôi bắt đầu mở miệng, nhưng không quá hấp tấp. "Đây không phải là xe đạp của tớ, mà của em gái tớ. Con bé là bạn của Sara Healey. Cậu có biết cô em gái cũa Dan Healey không? Nhà của họ kia kìa." Tôi chỉ ra phía ngôi nhà. "Tớ đang mang xe đạp đến cho em gái tớ. Ái, tớ đau quá Trevor! Mà cậu không tin tớ à? Cậu định không đưa tớ về nhà thật đấy à?"
Trevor nhìn quanh. "Cậu có thề đây không phải là trò lừa đảo không?"
Cá đã cắn câu!!! "Ừ, tớ thề cậu không phải là người tớ phải tiêu diệt. Giúp tớ đứng lên đi, tớ đau quá."
"Thế thì cho tớ xem mắt cá chân cậu trước đã."
"Ôi Trevor! Chỉ nhìn thôi làm sao cậu biết mắt cá bị bong gân!" Tôi thút thít và giả vờ cố đứng dậy, còn Trevor thì tắt máy ô tô và bước ra khôi xe. Cậu cúi người xuống, và kéo tôi đứng lên, còn tôi thì cố làm cho người nặng hơn để khó kéo hơn. "Cậu nhẹ tay thôi," tôi nói. "Thấy chưa, tớ đã nói tớ không bắt được tên của cậu mà."
Trevor kéo cẳng tay tôi giúp tôi đứng dậy. Rồi từ phía sau, Chris xuất hiện như một ninja. Con bé nhào người ra phía trước, hai tay vươn ra, và đập mạnh vào lưng Trevor. "Tớ bắt được cậu rồi!" con bé hét lên.
Trevor giật mình, và buông tay tôi ra. Lần này thì tôi bị ngã thật.. "Quỷ tha ma bắt!" cậu ấy rít lên.
Chris hoan hỉ, "Cậu xong rồi nhé nhóc!" Tôi và con bé đập tay high-five và ôm nhau sung sưóng. "Các cậu làm ơn không ăn mừng trước mặt tớ được không?" Trevor lí nhí đề nghị.
Chris giơ tay ra. "Nào, giờ thì đưa tớ tờ giấy, đưa nó cho tớ nào."
Thở dài, Trevor lắc đầu ngao ngán và nói, "Tớ không tin được mình bị sập bẫy của cậu, Lara Jean."
Tôi vỗ vai Trevor. "Tớ xin lỗi nhé, Trevor yêu quý."
"Mà nếu tớ có tên cậu thì sao?" Trevor hỏi tôi. "Thật thế thì cậu sẽ làm thế nào?"
Hừm, tôi chưa bao giờ nghĩ đến khả năng ấy. Tôi lườm lườm Chris. "Này Chris, thế nếu Trevor bắt được tên của tao thì sao?"
"Thì đó là việc mà chúng ta đành phải chấp nhận chứ sao," con bé hỏi nhẹ nhàng. "Này Trev, vậy lời ước của cậu là gì vậy?"
"Cậu không phải nói ra nếu cậu không muốn," tôi nói với Trevor.
"Tớ ước có vé đi xem trận bóng bầu dục của Đại học Virginia. Bố của McClaren có vé cho cả mùa bóng. Quỷ tha ma bắt cậu đi Chris."
Tôi thấy có lỗi vô cùng. "Có thể bác ấy vẫn sẽ cho cậu đi cùng mà. Cậu thử hỏi xem..."
Rồi Trevor cho tay vào túi, lôi ví ra và lấy mẩu giấy bìa ghi tên mục tiêu của Trevor, và đưa cho Chris. Trước khi Chris mở nó ra, tôi vội nói nhanh. "Đừng quên nếu đúng là tên tao thì mày không được giết tao nhé. Đây là khu vực không an toàn mà."
Chris gật đầu, và mở tờ bìa, rồi nhe răng cười.
Không đợi được, tôi hỏi. "Có phải là tao không?"
Chris nhét vội mẩu giấy vào túi áo.
"Nếu đó là tao, thì mày không được đá tao ra khỏi cuộc đấu này nhé." Tôi từ từ lùi lại. "Bọn mình đã đồng ý làm đồng minh trong vòng đầu mà, và mày còn chưa giúp tao trừ khử mục tiêu của tao."
"Tao biết, tao biết mà. Với cả tờ giấy không viết tên mày."
Lời của Chris vẫn chưa hoàn toàn thuyết phục tôi. Vì con bé đã từng làm kiểu này với tôi trước đây. Trong trò chơi này, Chris không phải là một đứa đáng tin cậy. Tôi đáng lẽ phải nhớ điều ấy, rằng tin tưởng Chris chính là lý do làm cho tội luôn bị thua cuộc; tôi vẫn chưa biết nhìn xa trông rộng để đối phó với Chris.
"Lara Jean, tao đã nói với mày rồi mà, rằng đó không phải là tên mày!"
Tôi lắc đầu. "Thôi lên xe đi Chris. Tao sẽ đi xe đạp của Kitty về nhà."
"Thật hả?"
"Ừ, vì tao cần phải thắng lần này."
Chris nhún vai. "Vậy thì như nàng muốn! Mà thế thì tao sẽ không giúp mày tiêu diệt mục tiêu đâu, nếu như mày không tin tao."
"Tự tao lo được," tôi nói, và vắt chân ngồi lên xe đạp của Kitty.