← Quay lại trang sách

Chương 38

Tôi và Peter sẽ chỉ nói chuyện với nhau qua điện thoại và ở trường cho đến khi một trong hai đứa bị đá ra khỏi cuộc chơi. Và tất nhiên, đó sẽ không phải là tôi. Tôi đang cực kỳ cẩn thận. Tôi tự lái xe đến trường, rồi tự lái về nhà. Tôi nhìn xung quanh trước khi ra khỏi xe ô tô và chạy như ma đuổi đến trước cửa lớp. Tôi còn lệnh cho Kitty làm trinh thám cho tôi - con bé thường chạy ra xe ô tô trước để xác nhận là không có ai rồi tôi mới đi ra. Tôi đã hứa với Kitty là nếu tôi thắng, tôi sẽ chia sẽ với con bé một phần quà của lời hứa.

Nhưng cho đến giờ thì những gì tôi làm chỉ là để tự vệ, chứ chưa nghĩ được cách tiêu diệt John McClaren. Không phải vì tôi sợ, vì đây chỉ là trò chơi thôi mà. Chỉ là vì tôi không biết sẽ phải nói gì với cậu ấy. Tôi xấu hổ. Mà có khi tôi chẳng cẩn phải nói gì; hoặc có khi tôi đã quá tự phụ khi nghĩ rằng cậu ấy quan tâm đến tôi.

Sau giờ ăn trưa, Chris chạy ào từ trên tầng xuống, phanh gấp khi nhìn thấy tôi và Lucas ở tầng trệt, cạnh tủ để đồ khi bọn tôi đang ăn kem. Chris ngồi bệt xuống sàn. "Tao toi rồi," con bé nói.

Tôi há hốc. "Ai đã tiêu diệt mày vậy?"

"John McClaren!" Con bé cướp lấy que kem từ tay Lucas, và ăn hết sạch luôn chiếc kem.

"Thật thô lỗ," Lucas nói.

"Kể cho bọn tao nghe xem nào," tôi giục Chris.

"Sáng nay John đã đi theo tao trên đường đến trường. Tao phải dừng lại để bơm xăng, cậu ta nhảy ra khi tao vừa quay người lại. Tao không biết là đã bị John theo dõi."

"Nhưng làm sao cậu ấy biết cậu phải dừng lại bơm xăng?" Lucas hỏi. Lucas biết về chuyện bọn tôi đang chơi trò Assassins. Thế cũng tốt vì nếu Genevieve là mục tiêu sắp tới của tôi, thì tôi sẽ có thể nhờ vả Lucas vì cậu ấy ở cùng khu với cô ta.

"Cậu ta hút xăng từ bình xe tớ."

"Ái chà chà," tôi thở sâu. Vậy là John đang chơi trò này hết sức nghiêm túc, và điều đó làm tôi thấy rất thích thú. Tôi tưởng là mọi người không ăn thua lắm, vậy mà thực ra ai cũng đang ngấm ngầm tính toán. Tôi tự hỏi điều ước của John là gì nhỉ? Chắc phải là một điều gì đó lớn lao lắm, vì thế mà cậu ấy mới phải bỏ công sức tiêu diệt đối thủ như thế này.

"Cậu ấy vẫn chơi đúng luật." Lucas gật đầu nói.

"Tớ thậm chí đã không thể nổi cáu vì trình cậu ấy cao quá." Con bé thổi tóc phù phù. "Tớ chỉ hơi thất vọng vì đã không thể bắt con bé Gen đưa cho tớ chiếc xe của bà."

Lucas trợn trừng mắt nhìn Chris. "Đó là điều ước của cậu sao? Một chiếc ô tô?"

"Chiếc xe đó là vật rất có giá trị với tớ," Chris nói. "Trước đây bà thường đưa tớ đến tiệm thẩm mỹ với bà bằng chiếc xe đó vào mỗi chiều Chủ Nhật. Nên chiếc xe ấy đáng ra phải thuộc về tớ. Con bé Gen đã đầu độc những ý nghĩ của bà về tớ."

"Mà đó là xe gì vậy?" Lucas hỏi.

"Đó là một chiếc Jaguar cũ."

"Màu gì?" Lucas muốn biết thêm.

"Màu đen."

Nếu tôi không phải là người hiểu Chris, thì tôi sẽ nghĩ là con bé đang khóc. Tôi choàng tay ôm lấy con bé. "Mày muốn tao mua cho mày một que kem khác không?"

Con bé lắc đầu. "Tối nay tao phải mặc áo croptop. Nên tao không muốn béo bụng."

"Thế nếu cậu đã thua thì giờ John phải tiêu diệt ai?' Lucas hỏi.

"Kavinsky," Chris đáp. "Tớ đã không thể tiêu diệt cậu ta vì cậu ta lúc nào cũng kè kè với con Gen, và tớ đã nghĩ chắc chắn tớ là mục tiêu của Gen." Chris nhìn tôi, "Tao xin lỗi nhé, Lara Jean."

Lucas và Chris nhìn tôi với ánh mắt thương cảm.

Nếu Chris phải tiêu diệt Peter nhưng giờ đã thua John, thì giờ Peter sẽ là mục tiêu của John. Có nghĩa tôi sẽ là mục tiêu của hoặc Peter hoặc Genevieve. Và bởi vì mục tiêu của tôi là John, có nghĩa là hoặc Peter hoặc Genevieve có nhiệm vụ tiêu diệt người còn lại, tức là họ đang bè cánh với nhau, nghĩa là họ nói với nhau tên ngưòi mà họ phải thủ tiêu.

Nuốt nước bọt, tôi nói, "Tao vẫn biết ngay từ đầu là họ vẫn là bạn. Và Gen đang trải qua một giai đoạn khó khăn."

"Nó phải trải qua chuyện gì?" Chris hỏi, nhướn một bên mày.

"Peter nói đó là chuyện gia đình." Chris nhìn chẳng hiểu gì cả. "Mày không biết chuyện gì sao?"

"Thì hôm sinh nhật dì Wendy tuần trước, tao thấy nó cư xử hơi lạ, kiểu khó chịu hơn bình thường. Nó gần như không mở mồm nói với ai câu nào." Rồi Chris nhún vai. "Nhưng nếu có chuyện gì thật thì tao cũng không rõ. "Rồi Chris lại thổi tóc vướng trên mặt. "Trời ạ, tao vẫn chưa tin là tao không thể giành lại chiếc xe."

"Tao sẽ đánh bại John McClaren vì mày," tôi thề thốt. "Sự hy sinh của mày sẽ không vô ích đâu!"

Con bé nhìn tôi trách móc. "Nếu mà mày tiêu diệt cậu ta sớm hơn thì tao đâu có tiêu đời."

"Cậu ấy ở cách nhà tao tận 30 phút lái xe. Tao còn không biết đường đến nhà cậu ấy nữa là."

"Dù gì thì một phần vẫn là lỗi do mày." Chuông reo, Chris đứng đậy. "Hẹn gặp lại, chicas(*)." Rồi con bé chạy vào sảnh, nhưng theo hướng ngược lại với hướng đi đến lớp học.

[*] Chica (số nhiều: chicas) là từ tiếng Tây Ban Nha, có nghĩa là cô gái, hay bạn gái. Ở đây Chris dùng từ Chicas để chào Lara Jean và Lucas, ám chỉ Lucas gay.

"Cậu ấy vừa gọi tớ là chica," Lucas nói, chau mày nhìn tôi. "Cậu nói với cậu ấy tớ là gay à?"

"Đâu có!"

"Ok, vì tớ đã yêu cầu cậu giữ bí mật cho tớ. Nhớ không?"

"Tất nhiên tớ nhớ mà Lucas." Tôi thấy hơi lo lắng, vì không biết là tôi có lỡ lời nói gì với Chris về Lucas không? Tôi nghĩ gần như một trăm phần trăm là không, nhưng giờ tôi lại đang nghi ngờ bản thân đôi chút.

"Được rồi," Lucas nói với tiếng thở dài. "Không sao cả." Rồi cậu đứng dậy, đưa tay ra cho tôi bám. Lucas luôn cư xử như một quý ông.