← Quay lại trang sách

Chương 39

Đó là buổi tiệc cocktail đầu tiên vào tối thứ Sáu trong giai đoạn thực tập của tôi, và buổi tối hôm đó đã không diễn ra tốt đẹp như tôi mong đợi. Bởi vì ba mươi phút sau khi buổi tiệc bắt đầu, chỉ có bà Stormy, ông Morales, Alicia và ông Nelson - một người mắc Alzheimer và được cô y tá đưa đi tham dự bữa tiệc chỉ để thay đổi không khí. Nhưng ông mặc áo khoác màu xanh nước biển rất sang trọng với những chiếc cúc bằng đồng. Mà trước đây khi chị Margot tổ chức tiệc cocktail thì không phải lúc nào cũng đông người đến dự - có bà Maguire là thường xuyên nhất, nhưng tháng trước bà đã chuyển đi sang một nhà dưỡng lão khác, và bà Montero thì vừa mất trong dịp nghỉ lễ Giáng sinh năm mới vừa rồi.

Tôi đã khá mạnh miệng với cô Janette về bữa tiệc hôm nay, rằng tôi sẽ đưa làn gió mới vào buổi tiệc cocktail, giờ thì chỉ có nhón vài người tham gia. Tôi thấy lo thắt ruột, vì nếu cô Janette biết chuyện là số người tham gia chỉ ít thế này, có lẽ cô sẽ hủy luôn các chương trình gặp gỡ tối thứ Sáu, trong khi tôi đã có một ý tưởng rất tuyệt cho tiệc USO(*), nhưng nếu tối nay thất bại, thì Janette sẽ không để tôi tổ chức thêm nữa. Với lại, việc tổ chức buổi tiệc rồi chỉ có bốn người đến, một người thì gần như đang lơ mơ ngủ quả là không dễ chịu tí nào. Bà Stormy thì không hề nhận ra sự lo lắng của tôi, hoặc chẳng quan tâm gì đến số lượng người tham gia, bà vẫn hát và chơi đàn piano. Cuộc vui phải được tiếp tục, mấy ông bà nói vậy.

[*] USO (viết đầy đủ United Services Organizations) là một tổ chức phi lợi nhuận đưa các hoạt động giải trí tới phục vụ quân đội Mỹ đóng trong giai đoạn Chiến tranh thế giới thứ hai. Ở đây, Lara Jean cũng muốn tổ chức tiệc USO cho những người cao tuổi ở trong viện dưỡng lão.

Tôi cố gắng làm mình bận rộn và gương mặt tươi cười: Tra-la-la mọi điều đều thật thú vị. Tôi sắp xếp lại ly rượu thành hàng trông như ở quán bar, bày biện những thứ để mang từ nhà một chiếc khăn trải bàn (vừa được giặt sạch, là trơn tru), một lọ nhỏ đựng bánh bơ lạc (lúc đầu thì tôi cũng hơi đắn đo chuyện dùng bơ lạc, vì sự gây dị ứng, nhưng rồi tôi nhớ ra là những người già thường không hay bị dị ứng thức ăn), một bình đựng đá lạnh bằng bạc có in chữ nổi tên của bố và mẹ, và một đĩa bát bạc đựng những lát chanh đã được thái mỏng.

Tôi đã đi một vòng bên trong trại dưỡng lão để mời các ông bà ra tham gia cùng, nhưng hầu hết họ đều không có ở nhà. Tôi đoán rằng nếu như bạn là một người già ưa hoạt động, bạn cũng sẽ không muốn ngồi trong nhà vào tối thứ Sáu.

Tôi đang đổ lạc rang muối vào một chiếc bát pha lê hình trái tim (chiếc bát của bà Alicia cho tôi mượn, bà còn cho mượn một cái gắp đá khi John Ambrose McClaren bước vào. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi kiểu Oxford màu xanh nước biển nhẹ, và một áo khoác trẻ trung kiểu com lê màu xanh nước biển, không khác so với cái áo của ông Nelson là mấy. Tôi ngạc nhiên đến suýt nữa thì hét lên. Đặt tay lên miệng, tôi ngồi sụp xuống sàn, nấp phía sau chiếc bàn. Nếu cậu ấy nhìn thấy tôi thì chắc cậu ấy sẽ chạy đi. Tôi không biết tại sao John lại ở đây, nhưng có lẽ đây là cơ hội cho tôi "tiêu diệt" John, đưa cậu ấy ra khỏi trò chơi của bọn tôi. Tôi bò phía sau chiếc bàn, đầu tính toán các phương án khả thi.

Rồi tiếng dương cầm tắt đi, tôi nghe tiếng bà Stormy gọi to, "Lara Jean? Lara Jean, cháu ở đâu rồi? Cháu đừng nấp phía sau bàn nữa. Ra đây, ta muốn giới thiệu cháu với một người."

Tôi chậm rãi đứng lên. John McClaren đang chằm chằm nhìn tôi. "Cậu đang làm gì ở đây?" John hỏi tôi, sửa lại cổ áo.

"Tớ làm tình nguyện ở đây," tôi nói, và vẫn giữ khoảng cách. Tôi không muốn đùa cợt với John lúc này.

Bà Stormy vỗ tay. "Vậy là hai cháu quen nhau hả?"

John nói, "Bọn cháu là bạn của nhau bà ạ. Hồi xưa nhà bọn cháu còn ở gần nhau."

"Bà Stormy là bà của cậu ư?" Tôi gần như bị rối trí. Vậy hóa ra John chính là đứa cháu trai mà bà muốn giới thiệu cho tôi. Thế đấy, trong hàng ngàn nhà dưỡng lão trong hàng ngàn thị trấn trên thế giới này, thì chúng tôi gặp nhau ở đây. Tôi nhớ câu nói của bà, Cháu trai của bà trông giống hệt ông diễn viên Robert Redford hồi trẻ. Đúng là vậy, thực sự giống.

"Thực ra bà là cụ của tớ, sau khi cưới ông cố tớ." John nói.

"Khẽ nào! Ta không muốn mọi người biết bà là cụ hay cố của cháu đâu nhé."

John nói thấp giọng xuống. "Bà là vợ thứ hai của cụ tớ."

"Đó là người chồng mà ta yêu nhất," bà Stormy nói. "Hy vọng ông ấy đang yên nghỉ trên thiên đàng, Con chim ó già nua tội nghiệp của tôi." Rồi bà nhìn John, rồi nhìn sang tôi, "Johnny, cháu yêu đem cho bà cốc soda vodka với thật nhiều chanh nhé." Nói rồi bà lại ngồi lên ghế chơi piano, và bắt đầu chơi bản When I fall in love(*).

[*] When I fall in love, tạm dịch là Khi tôi yêu, là một bản ballad nổi tiếng về tình yêu được sáng tác bởi Victor Young và Eduard Heyman năm 1952. Bài hát được hát bởi nhiều ca sỹ nổi tiếng, trong đó có Nat King Cole và Celine Dion.

John tiến đến gần tôi. Tôi chỉ tay ra lệnh, "Cậu dừng lại đó John Ambrose McClaren. "Cậu bắt được tên tớ không?"

"Không, tớ thề, tớ không... Tớ bắt được... Tớ sẽ không nói với cậu tên người đó đâu." Rồi John nghỉ lấy hơi. "Mà khoan đã, thế cậu bắt được tên tớ không?"

Tôi lắc đầu, ngây thơ như một chú cừu non bị lạc đàn. John có vẻ nghi ngờ, nhưng tôi đang bận pha đồ uống cho bà Stormy. Vì tôi biết cách pha soda mà bà thích: Ba viên đá, đổ vodka trong tám giây, và một ít nước soda, vắt thêm ba lát chanh mỏng rồi thả chúng vào trong cốc. "Của cậu đây," tôi nói, giơ tay đưa ly cocktail.

"Cậu có thể đặt nó lên trên bàn!" John nói.

"John, tớ đang nói với cậu là tớ không bắt được tên cậu mà." John lắc đầu, "Trên bàn."

Tôi đặt ly xuống bàn. "Tớ không tin được là cậu không tin tớ. Tớ nhớ là cậu thường rất tin tưởng vào những điểm tốt của người khác."

Vẫn điềm đạm như một quan tòa, John nói, "Cậu chỉ... cần đứng ở đó."

Ái chà! Làm sao tôi có thể tiêu diệt John nếu cậu ấy cứ giữ khoảng cách với tôi cả tối thế này?

Rồi tôi nói, "Được rồi. Với lại tớ cũng không biết nên tin cậu không nữa! Ý tớ là lần gặp mặt này thật quá trùng hợp. Cậu tự nhiên đến đây."

"Stormy nói là bà sẽ giận nếu tớ không đến."

Tôi nhìn ra phía bà Stormy; bà vẫn đang chơi đàn, và nhìn ra chỗ bọn tôi cười hiền hòa.

Rồi đột nhiên ông Morales chen vào giữa bàn bar, và hỏi tôi "Liệu ông có thể nhảy với cháu bản này được không Lara Jean?"

"Được a," tôi nói. Nhìn sang John tôi nhắc nhở, "Cậu đừng tới gần tớ nhé."

John khoát khoát tay theo kiểu đẩy tôi đi nhảy. "Cậu đừng tới gần tớ nhé!".

Và rồi khi ông Morales dẫn tôi nhảy theo nhịp chậm, tôi nép đầu vào vai ông để giấu đi việc miệng tôi đang cười toe toét. Tôi đúng là giỏi giang quá mà. John đang ngồi ở ghế tình yêu, xem bà Stormy đánh đàn, đồng thời nói chuyện với bà Alicia. Vậy là, tôi đã gặp được John ở nơi mà tôi muốn. Tôi không thể tưởng tượng được là mình lại may mắn đến vậy. Ở Mô phỏng Liên Hợp Quốc lần trước, tôi đã định xuất hiện trước mặt John, nhưng chuyện John xuất hiện đêm nay ở đây lại hay ho hơn nhiều.

Tôi đang nghĩ đến việc vòng ra phía sau John và tóm gọn cậu ấy, thì bà Stormy đứng dậy khỏi ghế chơi đàn piano, nói rằng bà cần nghỉ chơi một lúc, và giờ bà muốn nhảy với cháu bà. Tôi đi ra máy chơi nhạc, và bất một đĩa CD đã chọn từ trước.

John đang cự nự, "Bà, cháu không nhảy mà." John hay bị chóng mặt khi quay nên đó chính là lý do mà cậu ấy ghét khiêu vũ.

Nhưng bà Stormy dường như không muốn nghe những điều đó. Bà kéo John đứng dậy khỏi ghế và bắt đầu dạy ông cháu từng bước đi fox-trot. "Đặt tay cháu lên eo bà nào," bà đề nghị. "Bà không đi giày cao gót chỉ để ngồi đánh piano cả đêm, cháu hiểu chưa?" Bà Stormy đang cố dạy John từng bước từng bước, còn cậu chàng thì cứ liên tục dẫm lên chân bà. "Ái!" bà mắng.

Cả tôi và ông Morales cùng cười. Ông Morales kéo tôi ra nhảy gần chỗ bà Stormy, "Ông nhảy với bà cháu được không?" ông hỏi.

"Vâng, ông!" John gần như đẩy bà Stormy vào vòng tay ông Morales.

"Johnny, cháu hãy cư xử như một quý ông, và hãy mời Lara Jean nhảy đi nào," bà Stormy nói khi ông Morales bắt đầu những vòng quay.

John nhìn tôi dò xét. Tôi cảm giác như cậu ấy vẫn chưa tin tôi lắm, vẫn đang nghi ngờ xem cậu ấy có phải là mục tiêu của tôi hay không.

"Cháu mời cô ấy nhảy đi," ông Morales giục, quay ra cười với tôi. "Cháu muốn khiêu vũ, đúng không nào Lara Jean?".

Tôi gật đầu, một cái gật đầu chao ôi là buồn. Một cô gái xinh đẹp đang chờ được mời khiêu vũ.

"Ông muốn xem những người trẻ tuổi khiêu vũ với nhau!" ông Norman cổ vũ.

John nhìn tôi, nhướn một bên mày. "Nếu bọn mình chỉ bước tiến và lùi thì có lẽ tớ sẽ không dẫm lên chân cậu đâu."

Tôi giả vờ lưỡng lự, và rồi gật đầu. Mạch tôi đập nhanh dữ dội. Con mồi đã cắn câu.

Chúng tôi tiến lại gần nhau, và tôi đặt tay vòng quanh cổ John, còn cậu ấy thì đặt tay lên eo tôi, và chúng tôi bắt đầu quay, chẳng theo nhạc tí nào. Tôi thấp, chưa đến một mét sáu mươi, còn John thì cao tầm một mét tám mươi, nhưng với đôi giày cao gót của tôi thì hai chúng tôi trở thành một cặp khiêu vũ xứng đôi. Từ phía bên kia phòng, bà Stormy cười nhìn tôi, nhưng tôi giả vờ không thấy gì. Lúc này thì tôi có thể giải quyết John và cho cậu ấy ra khỏi trò Assassins, nhưng mọi người trong phòng lại đang xem bọn tôi nhảy. Nên tôi nghĩ chắc cũng không sao nếu như tôi tiếp tục nhảy thêm một lúc thế này.

Rồi khi bọn tôi quay, tôi chợt nhận ra là hồi lớp Tám, khi các bạn tìm người để ghép đôi khiêu vũ, đã không có ai rủ tôi nhảy cùng. Tôi đã nghĩ là Genevieve và tôi sẽ nhảy với nhau, nhưng con bé nói là mẹ Peter sẽ qua đón họ đi ăn tối trước như là hẹn hò thật, thế nên tôi đi cùng thật không tiện. Nhưng hóa ra cuối cùng cả hội Genevieve, Peter, Sabrina Fox và John đi với nhau. Tôi cũng đã hy vọng John sẽ mời tôi nhảy cùng điệu slow, nhưng cậu ấy đã không làm thế, và cậu ấy cũng đã không nhảy với ai trong cả buổi tối hôm đó. Người duy nhất khiêu vũ là Peter: Peter là trung tâm, giữa những vũ công giỏi giang quyến rũ.

Tay John vẫn đặt phía sau eo tôi, dẫn tôi bước đi, và tôi nghĩ cậu ấy đã quên hết về trò chơi. Giờ thì tôi đang nắm giữ con mồi của mình trong tầm tay, ngay trước mặt.

Trình độ khiêu vũ của cậu không tồi," tôi nói. Bản nhạc đã chơi được nửa bài. Đã đến lúc tôi nhảy lên và vỗ vai John. Tớ sẽ có cậu trong năm, bốn, ba, hai -

"Thế... cậu và Kavinsky thì sao?"

John đã làm tôi mất tập trung hoàn toàn và quên luôn về trò chơi của bọn tôi. "Ừ..."

Hắng giọng, John nói, "Tớ đã rất ngạc nhiên khi biết hai cậu là một đôi."

"Tại sao? Vì tớ không phải là tuýp con gái cậu ấy thích sao?" Tôi nói tự nhiên như không. Nhưng thực tình câu nói của John làm tim tôi đau nhói như vừa bị ai ném đá.

"Không, cậu là tuýp người của cậu ấy."

"Vậy tại sao cậu lại nói vậy?" tôi đã chắc chắn John sẽ nói là "Vì tớ không nghĩ cậu ấy là tuýp con trai của cậu," như Josh đã từng nói.

Nhưng John đã không trả lời ngay lập tức. "Hôm thấy cậu ở Mô phỏng Liên Hợp Quốc, tớ đã có đi theo cậu đến tận bãi đỗ xe, nhưng cậu đã đi mất rồi. Rồi khi tớ nhận được thư của cậu, và bọn mình viết thư qua lại với nhau, rồi cậu mời tớ đến dự tiệc ở ngôi nhà trên cây. Tớ đã không biết phải cư xử ra sao. Cậu hiểu ý tớ không?" John nhìn tôi chờ đợi, và tôi nghĩ tôi nên nói Có.

Máu đổ dồn lên mặt tôi và tai tôi thì nghe tiếng mạch đập thình thịch, mà sau đó tôi nhận ra đó chính là tiếng tim tôi đang nhập rất nhanh. Dù vậy tôi vẫn giữ được cơ thể chuyển động theo điệu nhảy.

Rổi John tiếp tục nói. "Có lẽ tớ cũng hơi khờ khi nghĩ vậy, bởi vì tất cả mọi chuyện đã lâu quá rồi.

Tất cả mọi chuyện? Tôi tò mò muốn biết John định nói gì, nhưng có lẽ bây giờ không phải là thời điểm hợp lý. "Cậu biết tớ nhớ điều gì không?" tôi đột ngột hỏi John.

"Chuyện gì cơ?"

"Đó là khi Trevor bị rách quần đùi khi các cậu đang chơi bóng rổ. Tất cả mọi người đã cười rũ rượi làm cho Trevor rất cáu. Duy nhất có cậu đã không cười. Cậu lấy xe đạp và đạp về nhà mang cho Trevor một chiếc quần khác để mặc. Tớ đã rất ấn tượng lần đó."

John cười xấu hổ. "Cảm ơn cậu."

Rồi bọn tôi im lặng và chỉ bước chân theo tiếng nhạc. Trong không gian yên tĩnh, John quả thật là một người đồng hành lý tưởng. "John này?"

"Hả?"

Tôi ngước nhìn lên. "Tớ có một điều muốn nói với cậu."

"Điều gì cơ?"

"Cậu là mục tiêu tiêu diệt của tớ. Ý tớ là, tớ đã bắt được tên cậu. Trong trò chơi."

"Thật sao?" John nhìn khá thất vọng, và điều này làm tôi cảm thấy có lỗi.

"Ừ thật. "Tớ xin lỗi." Tôi ấn chặt hai tay vào vai John. "Chỉ điểm!"

"Ồ được rồi, giờ thì cậu phải tiêu diệt Kavinsky. Tớ đã hy vọng sẽ cho cậu ấy thua. Tớ đã tính toán tất tần tật các bước từ trước"

Tôi háo hức hỏi, "Vậy kế hoạch của cậu là gì?"

"Tại sao tớ lại phải nói điều đó với cô gái vừa tiêu diệt tớ chứ?" John vặn vẹo. Nhưng thực ra cậu chỉ vặn vẹo để thể hiện chút thôi, vì cả hai bọn tôi đều biết là cậu ấy sẽ nói cho tôi nghe.

"Đi mà Johnny. Tớ không chỉ là người vừa tiêu diệt cậu, mà tớ còn là bạn tốt của cậu cơ mà."

John cười. "Được rồi, được rồi. Tớ sẽ giúp cậu."

Bản nhạc kết thúc và chúng tôi dừng lại, cúi chào nhau. "Cám ơn cậu vì điệu nhảy," tôi nói. Như vậy là sau ngần ấy năm, tôi cuối cùng đã có dịp khiêu vũ với John Ambrose McClaren. "Thế cậu ước gì nếu cậu thắng cuộc?"

John đã không ngần ngừ thậm chí chỉ một giây. "Bánh sô-cô-la bơ lạc với tên tớ được làm bằng những hạt sô-cô-la Reese Pieces."

Tôi ngạc nhiên nhìn John chằm chằm. Đó là điều ước của cậu ấy sao? Cậu ấy có thể ước bất cứ thứ gì và cậu ấy lại chỉ mong được ăn bánh tôi làm. Tôi nhún đầu gối, cúi thấp người. "Tớ rất hân hạnh."

"Thật tình là chiếc bánh ấy rất ngon," John nói.