Chương 40
Một buổi tối sau đấy vài ngày, Peter gọi tôi và đột nhiên hỏi, "Cậu có tên tớ, phải không?"
"Không!" tôi không nói với Peter rằng tôi đã giành được quyền tiêu diệt Peter từ John. Tôi không muốn Peter - hay Genevieve - biết thêm bất cứ manh mối gì. Vì cuộc chơi giờ chỉ còn lại ba bọn tôi.
"Vậy thì chắc chắn là cậu đang có tên tớ rồi." Rồi Peter thở vắn than dài. "Tớ không muốn chơi trò này nữa. Nó làm cho tớ cảm thấy cô đơn, và rất... bối rối. Tớ đã không được gặp cậu bên ngoài lớp học cả một tuần rồi. Đến khi nào thì trò chơi này chấm dứt đây?"
"Peter, tớ không có tên cậu. Mục tiêu của tớ là John." Tôi thấy hơi tội lỗi khi phải nói dối, nhưng đây chính là cách chơi của những người thắng cuộc. Thế nên, tôi không nên đổ lỗi cho bản thân.
Tiếp theo là một khoảng lặng, mà cả hai bọn tôi đều không nói gì. Vậy cậu sẽ lái xe đến nhà cậu ấy để tiêu diệt cậu ấy sao? Nhà John thì ở mãi tận đấu tận đâu. Nếu cần thì tớ có thể lái xe đưa cậu di."
"Tớ vẫn chưa có kế hoạch chơi tiếp thế nào," tôi nói. "Thế còn cậu? Ai là mục tiêu của cậu?" Tôi biết rằng người đó hoặc là tôi hoặc la Genevieve.
Peter trở nên yên lặng. "Tớ không nói cho cậu biết đâu."
"Ồ, thế cậu đã nói cho ai biết chưa?" Tôi hỏi đò, để xem Peter có nói ra tên Genevieve không.
"Không."
Hừm. "Ok, vậy thì cậu nợ tớ nhé!"
Peter bắt đầu nổi đóa, "Từ đâu có bắt cậu nói ra đâu, đó là do cậu tự nguyện nói điều đó với tớ đấy chứ. Mà này, nếu như đó là một lời nói dối và tớ là mục tiêu của cậu, thì cậu tiêu diệt tớ luôn đi cho nhanh. Tớ xin cậu đấy. Cậu đến nhà tớ đi, rồi tớ sẽ cho cậu vào phòng tớ. Tớ sẵn sàng là mục tiêu cho cậu xử lý, nếu như tớ được gặp cậu bây giờ."
"Tớ không đến đâu."
"Không là sao?"
"Vì tớ không muốn chiến thắng theo cách ấy. Nếu tớ bắt được tên cậu, thì tớ phải tiêu diệt cậu một cách công bằng. Đây sẽ là lần đầu tiên tớ thắng trò Assassins, nên chiến thắng ấy phải xứng đáng." Rồi tôi nghỉ lấy hơi. "Hơn nữa, nhà cậu là khu vực an toàn."
Peter thở ra đến não nề. "Thế cậu có đến trận bóng vợt tối thứ Sáu không?"
Ôi, trận đấu bóng vợt của Peter! Đó chính là thời điểm để tôi hạ tục cậu ấy. Tôi cố giữ giọng bình tĩnh và nói, "Không, tớ không thể. Bố tớ có một buổi hẹn và tớ phải ở nhà với em Kitty." Tôi lại nói dối, nhưng Peter không hề biết điều đó.
"Ồ, cậu không dẫn con bé theo được à? Con bé từng đề nghị tớ đưa đến một trong những trận bóng của tớ."
Tôi nghĩ thật nhanh. "Không được! Con bé có buổi học piano sau giờ học ở trường!".
"Từ khi nào Kitty chơi piano vậy giời?
"Thật ra là gần đây! Con bé nghe cô hàng xóm nói tiếng đàn piano sẽ giúp ích trong việc huấn luyện cún, nó làm tại cún bình tĩnh lại." Tôi cắn môi. Liệu cậu ấy có mắc câu không? Tôi vội vã nói thêm: "Tớ hứa dù thế nào cũng sẽ đến xem trận đấu tiếp theo".
Peter rên lên, lần này thậm chí còn to hơn: "Cậu đang giết tớ đấy, Covey!"
Sớm thôi, Peter thân yêu!
Tôi định sẽ làm Peter ngạc nhiên ở trận đấu bóng vợt; tôi sẽ mặc đồng phục của trường, về số áo của Peter lên mặt. Và Peter sẽ rất phấn khởi, và cậu ấy sẽ không nghi ngờ gì ý định của tôi.
Tôi không tài nào diễn tả được tại sao lần chơi Assassins này lại quan trọng như vậy đối với tôi. Điều duy nhất mà tôi biết đó là ngày qua ngày, tôi lại càng muốn chiến thắng. Tôi muốn hạ gục Genevieve. Và còn hơn thế nữa, tôi muốn chứng tỏ là cô bé Lara Jean đã thay đổi: Tôi không còn là viên kẹo marshmallow mềm xốp: mà giờ tôi là một chiến binh.
Sau khi kết thúc điện thoại với Peter, tôi nhắn tin cho John ý định của tôi, và cậu ấy đề nghị đưa tôi đến trận bóng vợt. Vì trận đấu diễn ra ở trường của John. Tôi hỏi cậu ấy có chắc muốn vượt ngần ấy quãng đường để đón tôi không, thì John trả lời là cậu ấy muốn xem cảnh Peter bị tôi hạ gục. Về phần mình, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì sẽ không phải lái xe và bị lạc đường.
***
Tan học ngày thứ Sáu, tôi vội vã về nhà chuẩn bị. Tôi thay đồng phục của trường, áo phông màu xanh da trời nhẹ, quần soóc trắng, tất trắng xanh dài đến đầu gối, và đeo cả một dải ruy băng màu xanh da trời trên tóc. Tôi vẽ một số 15 to trên má, viền nó với bút kẻ mắt màu trắng.
Tôi chạy ra khỏi nhà ngay khi John đến. Cậu ấy vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai cũ của đội Orioles, vành mũ hạ thấp. John nhìn tôi khi tôi leo vào trong xe.
Nở nụ cười, John nói, "Cậu trông như cô gái trong đội cổ vũ ấy."
Tôi gõ gõ vào lưỡi trai mũ John. "Còn cậu thì vẫn thường đội mũ như thế này, ngày nào cũng vậy hồi mùa Hè một năm nào đó."
Khi lùi xe ra khỏi cửa nhà tôi, John bắt đầu nhăn nhở cười. Có vẻ cậu ấy muốn nói gì đó với tôi. Sự vui vẻ ấy lan sang cả tôi, làm tôi cũng cười theo, dù chẳng biết là vì lý do gì. "Gì đây? Tại sao cậu lại cười?" tôi hỏi, kéo lại tất cho cao lên trên đầu gối.
"Không có gì.". Tôi chọc chọc vào sườn John. "Đi mà, nói tớ nghe."
Tại vì đầu mùa Hè năm ấy, mẹ tớ đã cắt hỏng tóc cho tớ, nên tớ đã rất xấu hổ. Từ sau đây, tớ không bao giờ để mẹ cắt tóc nữa.Rồi John xem đồng hồ trên bảng điều khiển xe ô tô. "Cậu nói mấy giờ trận đấu bắt đầu ấy nhỉ? Năm giờ à?"
"Ừ!" Tôi đang nhấp nhổm trên ghế xe, vì đang vô cùng phấn chấn sẽ được gặp Peter. Cậu ấy sẽ rất tự hào khi nhìn thấy tôi ăn mặc thế nào, tôi biết cậu ấy sẽ như thế.
Khoảng nửa tiếng sau thì bọn tôi đã có mặt ở trường John. Vẫn còn sớm nên xe buýt của đội bóng vẫn còn chưa đến. John chạy vào bên trong kiếm ít đồ ăn cho bọn tôi ở máy bán hàng tự động. Khi quay lại, John cầm trên tay hai lon soda, một túi bim bim để chia nhau.
Một lúc sau có một cậu bạn da đen to cao, mặc đồng phục bóng vợt chạy đến chỗ xe ô tô. Cậu gọi, "McClaren!" rồi cúi người xuống, ép mặt lại gần cửa kính ô tô. Hai cậu con trai giơ nắm tay ra chào nhau. "Cậu có đến nhà Danica sau trận đấu không?" cậu bạn cầu thủ hỏi.
John nhìn qua tôi, rồi nói, "Không, tớ không thể.".
Rồi cậu bạn cũng nhận ra có tôi ngồi trong xe ô tô, mắt cậu mở to, hội "Cô gái nào đây?"
"Tớ là Lara Jean. Tớ không học trường này." tôi nói, nghe hơi ngốc vì cậu ấy chắc cũng biết điều đó.
"À, cậu là Lara Jean," Cậu bạn gật đầu lia lịa. "Tớ đã nghe kể về cậu. Cậu là lý do mà McClaren đã lượn lờ đến tận nhà dưỡng lão, đúng thế không nhỉ?"
Tôi đỏ mặt, còn John thì cười tự nhiên hết sảy. "Cậu biến đi Avery!"
Avery vươn tay qua John để bắt tay tôi. "Rất vui được gặp cậu, Lara Jean. Hẹn gặp cậu sau." Rồi cậu chạy biến ra phía sân tập. Khi bọn tôi ngồi và đợi, có vài người tiến đến chỗ xe John chỉ để chào hỏi. Đúng như tôi nghĩ, John có rất nhiều bạn trong trường, và có rất nhiều cô gái ngưỡng mộ cậu ấy. Tôi nhìn thấy một nhóm nữ sinh đi qua xe của John, và có một cô đã nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt đầy dò hỏi, John dường như chẳng để ý chuyện này. Cậu ấy hỏi tôi về chương trình TV mà tôi xem, rằng tôi sẽ đi nghỉ kỳ nghỉ mùa Xuân ở đâu, hay là nghỉ He ở đâu. Tôi thật thà nói rằng bố tôi muốn cả nhà sẽ đi Hàn Quốc
"Tớ có một câu chuyện vui về bố cậu," John nói, và liếc qua nhìn tôi.
Tôi kêu lên. "Ôi không, bố tớ đã làm gì sao?"
"Không, không phải là bố cậu, mà là tớ." Rồi John hắng giọng, "Việc ấy đã làm tớ rất xấu hổ.".
Tôi xoa hai tay vào nhau ra và hồi hộp chờ đợi.
"Tớ đã đến nhà cậu để định mời cậu cặp đôi với tớ trong buổi tiệc khiêu vũ năm lớp Tám. Hồi ấy tớ đã có kế hoạch ngông cuồng."
"Cậu đã bao giờ hỏi tớ vậy đâu?" "Tớ biết, tớ đang kể tiếp mà. Cậu có để tớ kể không nào?"
"Cậu đã có một kế hoạch ngông cuồng." Tôi nhắc lại.
John gật đầu. "Vì thế tớ đã gắn những chiếc que nhỏ và mấy bông hoa thành chữ BẠN NHẢY? để dán vào cửa sổ nhà cậu. Nhưng khi tớ đang dán dở thì bố cậu về, bác ấy đã nghĩ tớ đang đi dọn sàn cho mọi người, nên đã đưa tớ 10 đô-la. Tớ lúc ấy thì sợ quá nên cũng chạy về nhà luôn."
Tôi cười vang. "Tớ... không tin." Tôi không thể tin được rằng chuyện đó suýt nữa đã xảy ra. Tôi không biết tôi sẽ cảm thấy thế nào khi một chàng trai làm điều đó cho tôi. Trong toàn bộ lịch sử về những bức thư tình, những chàng trai tôi phải lòng, chưa từng một lần có ai thích lại tôi cùng lúc khi tôi thích họ. Luôn luôn là một mình tôi yêu đơn phương, theo đuổi họ, điều này cũng hay ho và cũng an toàn. Nhưng điều John vừa tiết lộ hoàn toàn mới. Cũ chứ nhỉ? Vừa mới vừa cũ, vì đó là việc trong quá khứ nhưng tôi mới nghe kể lần đầu.
Đó đã là điều làm tớ hối tiếc nhất năm lớp Tám," John nói. Đến lúc này thì tôi nhớ ra, có một lần Peter đã nói với tôi về John, rằng điều làm cậu ấy tiếc nhất năm lớp Tám là đã không mời tôi làm bạn nhảy của cậu ấy, và tôi đã rất phấn chấn khi nghe vậy, nhưng rồi Peter nhanh chóng rút lại lời nói và nói rằng đó chỉ là câu nói đùa.
Rồi xe của đội bóng cũng đến. "Đã đến giờ diễn rồi," tôi nói. Tôi thấy hơi choáng váng khi quan sát các cấu thu đi ra khỏi xe - Gabe, Darrel, nhưng không có Peter. Rồi đến khi người cuối cùng trong xe bước ra cũng không có Peter. "Thật kỳ lạ..."
"Có lẽ cậu ấy tự lái xe?" John hỏi..
Tôi lắc đầu. "Cậu ấy không bao giờ đi xe riêng đến trận đấu." Tôi với lấy chiếc điện thoại từ trong túi và nhắn tin cho Peter.
Cậu đâu rồi?
Không có tin nhắn lại. Vậy là có điều gì không ổn. Tôi biết thế. Vì Peter không bao giờ bỏ thi đấu, thậm chí cả khi bị ốm.
Tớ sẽ quay lại ngay, tôi nói với John, và nhảy ra khỏi ô tô, chạy vào sân thi đấu. Các cầu thủ đang khởi động. Tôi thấy Gabe đang buộc lại dây giày. Tôi gọi to, "Gabel"
Gabe nhìn lên, tỏ vẻ ngạc nhiên. "Large, có việc gì vậy?" Không thở nổi, tôi hấp tấp hỏi luôn, "Peter đâu?"
"Tớ không rõ," Gabe nói, lấy tay gãi gãi phía sau cổ. "Cậu ấy nói với Huấn luyện viên là cậu ấy có việc gia đình, có vẻ nghiêm trọng. Kavinsky không bao giờ bỏ thi đấu nếu như việc ấy không quan trọng.
Tôi chạy ngược về xe của John. Ngay khi ngồi vào xe, tôi hổn hển, "Cậu đưa tớ đến nhà Peter được không?"
***
Tôi nhìn thấy xe của Gen trước, đang đỗ ở phần đường phía trước nhà Peter. Rồi tiếp đến, tôi nhìn thấy Gen và Peter, đang đứng trên phố như để mọi người đều nhìn thấy. Tay Peter vòng quanh người Gen, còn con bé thì ngả hẳn vào người cậu ấy như thể cô ta không thể đứng vững bằng hai chân. Mặt Gen úp vào ngực Peter, còn cậu ta thị đan tay vuốt tóc và thì thầm gì đó vào tai con bé.
Đó là những gì đang diễn ra chỉ trong vòng có vài giây đồng hồ, nhưng tôi có cảm giác thời gian đang trôi rất chậm, rất chậm, như kiểu là tôi đang bước đi trong nước. Tôi nghĩ lúc đó tôi ngừng thở, đầu tôi lơ mơ, mọi thứ trước mắt thì đều trở nên mờ ảo. Không biết đây là lần thứ mấy tôi nhìn thấy cảnh họ đứng bên nhau như thế này? Có lẽ đã rất nhiều lần rồi.
"Cậu cứ lái đi," tôi cố nói với John, và John thì ngoan ngoãn nghe theo, John lại qua nhà Peter; hai người cũng không hề nhìn lên. Mà cảm ơn Chúa là họ không nhìn lên. Rồi tôi nói khẽ, "Cậu đưa tớ về nhà được không?" Tôi thậm chí không dám nhìn John, vì tôi cũng ghét khi bắt John chứng kiến cảnh vừa rồi,
John bắt đầu nói, "Có lẽ đây không phải là..." rồi cậu ngừng lại, "Chỉ là một cái ôm thôi, Lara Jean.
"Tớ biết." Nhưng dù gì thì gì, cậu ấy cũng bỏ hẳn một trận đấu bóng vì Gen.
Khi chúng tôi đã về gần đến nhà tôi, John hỏi, "Thế giờ cậu định làm gì?"
"Tớ sẽ gọi Peter đến tối nay và tớ sẽ bắt cậu ấy ra khỏi trò chơi." "Cậu vẫn nghĩ đến trò chơi cơ à?" giọng John ngạc nhiên.
Tôi nhìn ra ngoài cửa kính xe, nhìn những cảnh vật thân quen. "Ừ, tớ sẽ tiêu diệt cậu ta, rồi tớ sẽ phải tiêu diệt Genevieve và giành chiến thắng.".
"Tại sao cậu muốn chiến thắng?" John hỏi. "Có phải vì giải thưởng không?"
Tôi không trả lời John, vì nếu mở miệng ra, tôi sẽ khóc.
Giờ thì bọn tôi đã về đến nhà. Tôi lí nhí, "Cảm ơn cậu đã đưa tớ đi," và chạy ngay ra khỏi xe trước khi John kịp nói gì đó. Tôi chay vào nhà, thả giày ra và lao lên phòng. Tôi buông mình lên giường, mắt mở to nhìn trần nhà. Ba năm trước, tôi đã dán sao dạ quang lên trên trần, rồi lại gỡ gần hết ra, để lại đúng một ngôi, giờ nó trông như mẩu nhũ hóa thạch.
Ôi ngôi sao đầu tiên tôi nhìn thấy trong đêm nay, ngôi sao bé bỏng, ngôi sao tỏa sáng. Tôi ước tôi có thể, tôi ước tôi có thể có một điều ước cho đêm nay. Tôi ước là tôi sẽ không khóc.
Rồi tôi nhắn tin cho Peter: Hãy qua nhà tớ khi cậu xong việc với Genevieve.
Peter nhắn lại. Được.
Chỉ thế thôi! Không chối bỏ, không giải thích gì hết. Sau ngần ấy lần mà tôi đã tự tìm lý do để bỏ qua cho Peter. Tôi đã luôn tin tưởng vào cậu ấy hơn là tin tưởng vào bản thân tôi. Mà tại sao lại là tôi phải tới lui nhượng bộ, giả vờ vui vẻ trong khi tâm trạng tối chẳng tốt chút nào? Để giữ chân Peter ư?
Trong bản hợp đồng, chúng tôi đã viết rằng sẽ luôn thành thật với nhau, rằng sẽ không ai làm ai đau khổ. Nhưng tôi đoán có lẽ đã hai lần Peter không giữ lời.