← Quay lại trang sách

Chương 41

Peter và tôi ngồi trên bậc thềm trước nhà; tiếng ti vi vọng ra từ phòng khách vì Kitty đang xem phim. Bọn tôi ngồi yên lặng, không nói với nhau câu nào, chỉ có tiếng dế kêu.

Peter nói trước. "Chuyện không như cậu nghĩ, Lara Jean. Không phải như thế."

Tôi dành chút thời gian kết nối những cụm thông tin mà tôi có trong đầu, để xem liệu có hiểu thêm được gì không. "Trước đây, tớ đã luôn vui vẻ được ở nhà với bố, Kitty và chị Margot. Rồi khi bọn mình bắt đầu đi chơi với nhau, cậu đã mở cửa đưa tớ ra ngoài với thế giới." Lúc này mắt Peter trở nên hiền từ. "Lúc đầu, tớ đã hơi sợ, nhưng sau thì tớ lại rất thích. Một phần của tớ đã luôn muốn được ở bên cạnh cậu, mãi mãi. Tớ có thể chấp nhận việc đó dễ dàng.

Tớ có thể yêu cậu mãi mãi."

Peter cố làm giọng nhẹ nhàng. "Vậy cậu hãy tiếp tục làm thế đi."

"Tớ không thể." Tôi run run. "Tớ đã nhìn thấy hai bọn cậu. Cậu đã ôm Gen và Gen đã ở trong vòng tay cậu. Tớ đã nhìn thấy tất cả."

"Nhưng nếu cậu đã nhìn thấy mọi thứ thì cậu hẳn phải biết câu chuyện không như những gì cậu đang nói," Peter bắt đầu nói. Lúc này tôi nhìn Peter nghiêm túc, làm mặt Peter chùng xuống. "Tớ xin đây, cậu đừng nhìn tớ kiểu ấy."

"Tớ không thể, vì lúc này tớ không biết phải nhìn cậu thế nào nữa.".

"Tối nay Gen đã rất cần tớ, nên tớ đã ở bên cô ấy, nhưng chỉ như một người bạn thôi."

"Không có ích gì đâu Peter. Gen vẫn muốn giữ chân cậu, và không có chỗ nào dành cho tớ." Mắt tôi bắt đầu mờ đi vì nước mắt. Tôi lấy tay áo quệt nước mắt đi. Tôi không thể ngồi thêm ở đây cạnh Peter nữa. Nhìn thấy gương mặt cậu ấy lúc này làm tôi thấy tổn thương kinh khủng. "Tớ xứng đáng nhiều hơn như thế, cậu biết không hả? Tớ xứng đáng... tớ xứng đáng được là người quan trọng số một của ai đó."

"Thì vẫn là vậy mà."

"Không, không phải là tớ, mà vẫn là Gen. Cậu vẫn bảo vệ cô ta, vẫn giữ bí mật cho cô ta, vân vân và vân vân. Mà bảo vệ cô ta khỏi chuyện gì chứ? Khỏi tớ sao? Tớ đã làm gì cô ta nào?"

Peter buông tay thõng thượt. "Cậu đã lấy tớ từ tay cô ấy. Và cậu đã trở thành người quan trọng nhất đối với tớ."

"Không, không phải vậy. Gen mới là điều quan trọng nhất đối với cậu." Peter thổi má phù phù và cố gắng chống chế lại lời tôi nói, nhưng chẳng có ích gì. Tôi làm sao có thể tin được những điều cậu ấy nói sau khi chứng kiến tận mắt những cảnh ấy? "Cậu biết tại sao tớ biết cô ta là người quan trọng nhất với cậu không? Vì cậu lúc nào cũng chọn cô ấy thay vì tớ."

"Không phải như vậy!" Peter bắt đầu bùng nổ. "Khi tớ biết cô ấy đã quay đoạn video, tớ đã nói cô ấy không bao giờ được làm tổn thương cậu nữa, nếu không bọn tớ kể như kết thúc." Peter vẫn tiếp tục nói, nhưng đầu óc tôi có lẽ không nghe thêm được chữ nào nữa.

Như vậy là cậu ấy cũng đã biết. Cậu ấy biết chính là Genevieve là người đã phát tán đoạn video; cậu biết ấy biết điều đó mà đã không nói gì với tôi.

Giờ thì Peter không nói thêm gì nữa, mà đang nhìn tôi. "Lara Jean, có chuyện gì vậy?"

"Vậy là cậu đã biết?"

Mặt Peter xám lại. "Không! Không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Lúc đầu tớ không hề biết!".

Tôi mím chặt môi. "Vậy sao cậu lại nói là cậu đã tìm ra sự thật, và cậu đã không nói gì với tớ. Tôi thấy khó thở quá. "Cậu biết là tớ đã xuống tinh thần như thế nào, và cậu thì cố gắng bảo vệ cô ta. Rồi cậu tìm ra sự thật, và không nói gì với tớ.".

Peter bắt đầu nói nhanh. "Để tớ giải thích. Chỉ mới đây thôi tới mới phát hiện ra điều này. Tớ hỏi cô ấy về đoạn video, cô ấy khóc lóc và thú nhận. Vào đêm hôm ấy trong chuyến đi trượt tuyết, cô ấy đã thấy bọn mình trong bể nước nóng; cô ấy đã quay video, và gửi nó đến Anonybitch, và bật nó ở buổi gặp mặt học sinh."

Tôi đã biết tất cả. Nhưng tôi vẫn lờ đi vì Peter. Vì cái gì? Vì cậu ấy ư?

"Cô ấy đã bị căng thẳng về chuyện gia đình, rồi lại ghen tức, nên đã đổ mọi chuyện lên đầu tớ và cậu."

"Chuyện gì nào? Cô ta đang phải trải qua chuyện gì?" Tôi hỏi nhưng không chờ đợi lắm câu trả lời; vì tôi biết Peter sẽ không nói với tôi. Tôi hỏi chỉ để nhấn mạnh mà thôi.

Peter trông có vẻ đau lòng. "Cậu biết là tớ không thể nói với cậu mà. Tại sao cậu cứ bắt tớ trả lời câu hỏi mà tớ không thể".

"Đấy là cậu tự đặt mình vào vị trí đó đây chứ. Mà cậu đang giữ tên của Gen đúng không? Cậu có tên của cô ta và cô ta thì có tên tớ."

"Ai mà thèm quan tâm đến trò chơi vớ vẩn đó chứ hả? Covey, bọn mình hãy nói chuyện của bọn mình thôi."

"Tớ thì lại quan tâm đến trò chơi vớ vẩn đó." Peter lúc nào cũng trung thành trước hết đến Genevieve, sau mới đến tôi. Luật là như thế. Luật vẫn luôn luôn như thế, Genevieve là thứ nhất, Lara Jean là thứ nhì. Rồi chợt một tia sáng lóe lên trong đầu tôi, nên tôi hỏi luôn Peter. "Nhưng tại sao cô ta lại ở bên ngoài đêm hôm đó? Tất cả mấy người bạn của cô ta đã đều ở trong nhà nghỉ cơ mà?"

Peter chợt nhắm mắt lại. "Tại sao điều ấy lại quan trọng?"

Tôi nhớ lại đêm hôm đó trong rừng. Peter đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi. Cậu ấy là giật mình thì đúng hơn. Vậy là lúc đó Peter không phải đang đợi tôi mà là đợi Gen, như cách cậu ấy vẫn thường làm "Nếu như hôm ấy tớ không lên để xin lỗi cậu, thì có lẽ cậu đã hôn Gen phải không?" tôi hỏi.

Peter không đáp lại câu hỏi của tôi ngay lập tức. "Tớ cũng không biết."

Ba chữ ấy đã nói lên tất cả. Chúng như bóp nghẹt lồng ngực làm tôi không thở nổi. "Nếu tớ thắng, cậu biết tớ sẽ ước điều gì không?" Lara Jean, đừng nói ra điều đó mà, vì một khi đã nói ra mày sẽ không thể lấy nó lại. "Tớ ước là bọn mình chưa bao giờ bắt đầu câu chuyện này." Những câu chữ ấy cứ vang vang trong đầu tôi.

Peter không nói nổi câu gì. Mắt cậu nheo lại, và miệng cậu cũng nhỏ lại. Tôi đã làm tổn thương cậu ấy. Đó phải chăng là điều tôi đã muốn làm? Có lẽ lúc đầu thì đúng vậy, nhưng giờ thì tôi không chắc chắn. "Cậu không cần thắng cuộc để có được điều ước đâu Covey. Cậu có thể làm nó ngay bây giờ."

Tôi đặt tay lên ngực Peter. Mắt tôi đã đầy nước. "Cậu đã bị tiêu diệt. Mục tiêu của cậu là ai?" Thực ra tôi đã biết câu trả lời.

"Genevieve."

Rồi tôi đứng dậy, nói "Tạm biệt Peter!" rồi bước thẳng vào nhà, không ngoái đầu nhìn lại.

Như thế, bọn tôi đã chia tay, một cách dễ dàng, như thể không có chuyện gì, như thể chúng tôi đã không là gì của nhau. Chẳng lẽ mối tình đầu nào cũng không thể là tình cuối? Rằng chúng tôi không có duyên với nhau? Vì nếu mà chúng tôi có duyên với nhau thì làm sao bọn tôi có thể bước đi mỗi người một ngả nhẹ nhàng như thế này? Có lẽ, chúng tôi không phải sinh ra để dành cho nhau, tôi nghĩ vậy.