Chương 42
Chuyện của tôi và Peter, chuyện bọn tôi chia tay, là một điển hình của tình yêu thời trung học. Ý tôi là chuyện yêu đương tuổi học trò đều phù phiếm, sáng nắng chiều mưa vậy thôi. Rồi mai kia cảm giác thất tình sẽ hết. Dù vậy, nỗi đau khi bị phản bội, tôi sẽ vẫn nhớ và trân trọng. Dù gì thì đây cũng là cuộc chia tay đầu tiên của tôi. Tất cả đều là một phần của tiến trình yêu đương. Tôi cũng đã không kỳ vọng rằng chúng tôi sẽ bên nhau mãi mãi; bọn tôi mới có mười sáu và mười bảy tuổi. Rồi một ngày nào đó, tôi sẽ nhìn lại những kỷ niệm này, và có lẽ sẽ hiểu cặn kẽ hơn.
Tôi nằm trên giường và tự nói với mình tất cả những điều này, dù mắt thì vẫn đang đẫm nước, và tôi đã khóc như vậy đến khi ngủ thiếp đi. Tôi khóc đến nỗi má tôi đỏ lên vì lau nước mắt nhiều quá. Nỗi buồn này, bắt đầu bởi Peter nhưng chưa kết thúc ở đó.
Bởi vì, khi buồn, những suy nghĩ cứ nối đuôi nhau kéo đến, như một vòng xoáy: Tôi nhớ mẹ, tôi nhớ mẹ, tôi nhớ bà rất nhiều. Nếu có mẹ ở đây, có lẽ mẹ đã làm cho tôi trà night-night, và mẹ sẽ ngồi an ủi tôi. Mẹ sẽ đặt đầu tôi lên đùi mẹ, dùng tay chạm tóc cho tôi và thì thầm vào tai tôi rằng mọi việc sẽ ổn, Lara Jean. Mọi việc sẽ ổn hết. Và tôi sẽ tin như thế, vì những lời mẹ nói luôn đúng,
Ôi mẹ yêu quý, con nhớ mẹ biết bao. Tại sao mẹ không có ở đây khi con cần mẹ nhất?
***
Cho đến lúc này, những món đồ mà tôi vẫn giữ của Peter gồm có mẫu giấy ăn mà trên đó Peter phác họa gương mặt tôi, cuống vé xem phim của lần đi xem phim đầu tiên, bài thơ Peter tặng tôi hôm ngày lễ tình yêu. Và cả chiếc vòng cổ nữa. Tôi chưa dám đeo lại nó. Ít nhất không phải là giai đoạn này.
Tôi nằm dài trên giường cả buổi ngày thứ Bảy, chỉ đứng lên để lấy ít đồ ăn vặt và đưa Jamie đi tè sau vườn. Tôi đang tự mình tua nhanh đoạn buồn trong những bộ phim lãng mạn về tình yêu. Lúc này, điều tôi nên làm có lẽ là tìm cách để tiêu diệt Genevieve khỏi cuộc chơi. Biết vậy, nhưng tôi không thể. Vì tôi cảm thấy buồn khi phải nghĩ đến con bé, đến trò chơi, và hơn hết là khi nghĩ đến Peter. Tôi cố gắng gạt bỏ hết mọi điều ra khỏi tâm trí cho đến khi tôi có thể tập trung.
John nhắn tin hỏi thăm tôi, nhưng tôi không biết trả lời thế nào. Vậy nên tôi cũng đặt việc viết tin nhắn trả lời sang một bên.
Cả cuối tuần hôm đó, lần duy nhất mà tôi ra khỏi nhà là vào buổi chiều Chủ Nhật khi đến Belleview dự cuộc họp lên kế hoạch bữa tiệc tiếp theo. Cùng với sự giúp đỡ của bà Stormy, cô Janette đã đồng ý để tôi tổ chức tiệc USO. Vậy đấy, mọi việc cần phải quay lại như cũ, và chuyện chia tay thì quỷ tha ma bắt nó đi.
Bà Stormy nói rằng các ông bà ở đây đang rất hào hứng với bữa tiệc USO. Bà thì đặc biệt hào hứng vì có tên là Fermcliff, một nhà dưỡng lão lớn khác trong thị trấn, có thể sẽ cử vài đại diện sang tham dự. Bà nói ở đó có ít nhất một ông già góa vợ mà bà quen trong câu lạc bộ sách tại thư viện địa phương. Thông tin này cũng làm các bà lão ở đây phấn khởi. "Ông ấy đã nhận được nhiều huân chương danh dự khi là tướng quân đội," bà nói với mọi người. "Và ông ấy vẫn lái xe." Những thông tin này tôi cần phải lập tức loan báo, để mọi người thêm háo hức.
Khi tham gia bữa tiệc, mỗi người sẽ được phát năm tờ tem phiếu chiến tranh (*), để họ có thể dùng mua một ly rượu whiskey, hay một chiếc huy hiệu có hình cờ Mỹ, hay một điệu nhảy với ai đó. Ông Morales là người đã đưa ra sáng kiến này. Chính xác ra là ông muốn mỗi tấm phiếu có thể "mua" được một điệu nhảy với một bà, nhưng chúng tôi đã kịch liệt lên án ông vì phân biệt nam nữ, rằng bạn nhảy là ông hay bà đều được. Bà Alicia nói: "Sẽ có nhiều các bà hơn là các ông đi dự tiệc, nên các bà cũng sẽ phải chủ động mời bạn nhảy chứ." Bà vẫn rất thực tế như mọi khi.
[*] Trong thời gian chiến tranh, Chính phủ của các nước gây chiến như Mỹ đã phát hành trái phiếu chiến tranh (tiếng Anh: War bonds) để bán cho người dân, tiền thu được từ việc bán trái phiếu sẽ dùng để bổ sung vào kinh phí hỗ trợ quân đội.
Tôi đi một vòng, gõ cửa từng phòng để hỏi mượn mọi người những tấm hình họ chụp năm 1940 nếu có, đặc biệt là ảnh mặc quân phục hay ảnh họ đã tham gia các bữa tiệc USO trước đây. Một bà lão nói với tôi, "Cháu à, năm 1945 bà mới 6 tuổi thôi." Tôi đã nhanh như cắt, nói với bà là ảnh của bố mẹ bà hồi ấy cũng được. Nhưng bà đã đóng sập cửa luôn rồi.
***
Những quyển sách cắt dán cho người cao tuổi cũng được bày biện ở buổi liên hoan. Tôi đã in ra những tờ tem phiếu và ông Morales cắt chúng. Maude, một người mới trong nhóm và rất giỏi Internet thì đang đặt những bài báo chiến tranh để trang trí khu vực để đồ ăn uống. Bạn của bà Maude là Claudia thì đang lo phần nhạc nền.
Bà Alicia sẽ có một cái bàn nhỏ dành riêng cho bà. Bà sẽ gấp những con hạc giấy, nhiều màu, màu tím, màu hồng đào, màu xanh ngọc, và có họa tiết hoa lá nữa. Bà Stormy đã cố thuyết phục bà Alicia đổi sang màu đỏ, trắng và xanh da trời, nhưng bà Alicia đã rất kiên định với những lựa chọn của mình và được tôi ủng hộ. Những bức tranh người Mỹ gốc Nhật sống ở trại tập trung của bà được đặt trong khung tranh bằng bạc rất kiểu cách.
"Mấy bức ảnh này chỉ làm cho tâm trạng người ta đi xuống," bà Stormy nói với tôi.
Bà Alicia nghe được nên quay người lại. "Những bức ảnh ấy là để giáo dục những kẻ ngu dốt."
Bà Stormy gồng mình lên, đứng thẳng. "Alicia, bà vừa nói tôi là kẻ ngu dốt sao?" Tôi co rúm người lại. Bà Stormy đã bỏ nhiều công sức cho bữa tiệc này, nên bà cũng đã bắt đầu mệt và dễ nổi cáu.
Tôi không thể nào chịu được thêm trận cãi nhau nào nữa giữa hai bà. Tôi đang định xin hai bà giảng hòa thì bà Alicia đã nhìn bà Stormy sắc như dao, nói bóng gió, "Càng dốt thì lại hay thích ra vẻ."
Tôi và bà Stormy đều há miệng kinh ngạc. Rồi bà đi ra chỗ bàn để dụng cụ của bà Alicia, vung tay gạt hết giấy màu xuống đất. Đến lượt bà Alicia hét và tôi lại há miệng nhìn hai bà. Mọi người trong phòng cũng nhìn hai bà. "Bà Stormy!"
"Cháu về phe bà ấy hả? Bà ấy vừa bảo ta là kẻ ngu dốt đấy! Stormy Sinclair này có thể là cái gì cũng được, nhưng không phải là kẻ ngu dốt."
"Cháu không về phe ai hết," tôi nói, cúi người xuống để nhặt đống giấy màu lên.
"Nếu cháu phải chọn phe, thì là phải về cùng phe với bà," bà Alicia nói rồi hất hàm về phía bà Stormy. "Bà ấy nghĩ mình là một quý bà ghê gớm lắm, nhưng thực ra bà ta chỉ là một đứa trẻ con thích gây chuyện."
"Một đứa trẻ con!" bà Stormy rít lên.
"Hai bà làm ơn thôi cãi nhau được không ạ?" Rồi nước mắt tôi cứ thế tuôn ra, tôi đã quá căng thẳng. "Hôm nay cháu không chịu được dâu ạ." Giọng tôi yếu ớt nói. "Hôm nay cháu thật sự không thể.".
Lúc này hai bà nhìn nhau và nhanh chóng chạy lại chỗ tôi. "Cháu yêu, có chuyện gì vậy?" Bà Stormy hỏi. "Chắc chắn do tên con trai nào đó rồi."
"Ngồi xuống đây cháu" bà Alicia nói. Rồi hai bà đỡ tôi ngồi xuống ghế salon, hai bà ngồi hai bên.
"Các ông bà làm ơn ra ngoài hết đi ạ!" bà Stormy hét như ra lệnh, và các ông bà khác tản đi. "Giờ thì nói cho chúng ta nghe đã xảy ra chuyện gì nào?"
Tôi đưa tay áo lau nước mắt. "Peter và cháu đã chia tay." Tôi nói một cách rõ ràng.
Bà Stormy sửng sốt. "Cháu và cậu bạn đẹp trai chia tay nhau? Vì một cậu bạn khác sao?" Bà nhìn có vẻ hy vọng, và tôi biết, bà đang nghĩ đến John.
"Không phải vì một cậu bạn khác bà ạ. Chuyện phức tạp lắm."
"Cháu yêu quý, không có chuyện gì là phức tạp như cháu nghĩ đâu," bà Stormy an ủi. "Thời của bà..."
Bà Alicia lượm bà Stormy. "Bà có để cho cháu nó nói không nào?"
"Peter vẫn chưa hết vương vấn bạn gái cũ của cậu ấy, Genevieve," tôi nói, khịt mũi. "Gen chính là người đã đưa đoạn video trong bể nước nóng lên trên mạng, và cậu ấy đã biết điều đó mà không nói gì với cháu hết."
"Có lẽ là tại cậu ấy không muốn cháu lo lắng", bà Alicia nói.
Bà Stormy lắc đầu quầy quậy, đến nỗi đôi khuyên tai kiểu diễm của bà kêu loảng xoảng. "Chàng trai đó như một con chó con, ít va chạm và quá đơn giản. Cậu ta phải đối xử với cháu như một nữ hoàng, chứ không phải là với Genevieve."
"Nhưng bà đã chẳng muốn sắp xếp cho Lara Jean hẹn hò với cháu trai của bà con gì?" bà Alicia nói giọng trách móc.
"Đúng, tôi làm thế thật đấy!" Rồi với những tia sáng trong mắt, bà nói "Này Lara Jean, nói bà nghe tối nay cháu đã có kế hoạch gì chưa nào?"
Bà đã làm cho cả ba bà cháu đều cười. "Hiện tại, cháu không thể nghĩ đến ai khác ngoài Peter," tôi nói. "Bà con nhớ về mối tình đầu của bà không?"
Bà Stormy chắc phải có cả một tá tình đầu. Ấy vậy mà bà gật đầu. "Garrett O'Leary. Khi ấy bà mười lăm còn ông ấy mười tám. "Ta với ông ấy chỉ khiêu vũ với nhau một lần. Nhưng cái cảm giác của ta khi được ông ấy ngắm nhìn thì..." Bà hơi run run nhớ lại.
Rồi tôi quay sang bên trái hỏi bà Alicia. "Còn bà, mối tình đầu của bà hắn là với chồng bà, ông Phillip, phải không ạ?" Bà lắc đầu, làm tôi ngạc nhiên. "Mối tình đầu của bà là ông Albert. Ông ấy là bạn thân của anh trai bà. Bà đã nghĩ một ngày bà sẽ cưới ông ấy. Nhưng mọi chuyện đã không diễn ra như thế. Rồi bà gặp ông Phillip." Bà cười hiền. "Phillip là tình yêu của cuộc đời bà. Nhưng bà vẫn không quên ông Albert. Ôi khi đó bà mới tươi trẻ làm sao. Stormy, bà có tin là chúng ta đã từng rất trẻ không?"
Lần này bà Stormy không trả lời ngay lập tức. Mắt bà cũng mọng nước, và giọng bà thì nhẹ nhàng, "Như thể một triệu năm trước rồi. Và vẫn chưa kết thúc."
"Và vẫn chưa kết thúc," bà Alicia nhắc lại.
Rồi cả hai cười với tôi. Sự quan tâm này đã khiến tôi rơi thêm nước mắt. Thế giờ cháu sẽ phải làm gì nếu Peter không còn là bạn trai của cháu nữa?" tôi hỏi với giọng khá to.
Thì cháu vẫn sống như trước đây khi cậu ấy là bạn trai cháu." bà Alicia nói "Cháu làm việc của cháu. Lúc đầu, cháu sẽ nhớ cậu ấy, nhưng rồi sẽ quên dần thôi. Nỗi nhớ sẽ vơi dần đi." Bà đưa bàn tay khô cứng của người có tuổi vuốt má tôi. Tôi thấy bà mỉm cười. "Điều cháu cần chính là thời gian, và cháu, cô gái bé bỏng của bà, cháu có tất cả thời gian trên thế giới này."
Thật là một suy nghĩ an ủi. Nhưng tôi không tin là nó hoàn toàn đúng. Tôi nghĩ rằng với những người trẻ tuổi, thời gian rất khác. Thời gian có vẻ dài hơn, khỏe hơn, và sống động hơn. Và điều tôi biết là mỗi phút không có Peter thật dài, như kiểu tôi vẫn đang chờ, đang mong rằng cậu ấy sẽ quay lại. Dù bản thân tôi biết rằng Peter sẽ không bao giờ quay lại với tôi, nhưng trái tim tôi không muốn tin rằng mọi chuyện đã chấm dứt.
***
Sau khi nước mắt đã khô và lấy lại năng lượng, tôi ngồi nói chuyện với cô Janette trong văn phòng bàn chi tiết về buổi tiệc. Khi cô yêu cầu dùng phòng sinh hoạt để tổ chức bữa tiệc, tôi thấy hơi lo lắng. "Cô à, phòng sinh hoạt chung thì không đủ lớn."
"Cô cũng không biết nói với cháu thế nào. Vì phòng hoạt động chính đã bị đặt trước cho đội chơi bingo rồi. Lịch đã được đặt trước cho tất cả các tối thứ Sáu."
"Nhưng buổi tiệc này sẽ là một đại tiệc. Liệu những người chơi bingo có thể dùng phòng sinh hoạt chỉ một lần thôi không ạ?"
"Lara Jean, cô không thể chuyển họ sang phòng khác được. Vì mọi người trong cộng đồng cao tuổi cũng đến đây chơi, kể cả mẹ của người chủ cho thuê khu này. Và có nhiều nhà chính trị gia nữa. Cô chịu thôi."
"Thế phòng ăn lớn thì sao ạ?" Bọn tôi có thể sắp xếp lại bàn ghế. làm sàn nhảy và đặt đồ ăn trên chiếc bàn dài sát tường. Có thể đây là một giải pháp.
Lúc này thì có Janette nhìn tôi như muốn nói là Cô xin cháu đấy. "Nhưng ai sẽ là người sắp xếp di chuyển bàn ghế? Cháu sao?"
"Vâng, cháu, và cháu chắc sẽ tìm được một vài tình nguyện viên..."
"Và nếu có một trong số các các cụ bị đau lưng và kiện cáo chúng ta thì sao? Không đời nào."
"Chúng ta đâu cần phải chuyển toàn bộ bàn đâu ạ, chỉ một nửa thôi. Mà cô cũng có thể nhờ các nhân viên giúp đỡ phải không ạ?".
Cô Janette lắc đầu nhưng tôi thì chưa chịu đầu hàng. "Cô Janette, cháu nghe nói cả bên Fercliff cũng sẽ đưa một số cụ sang đây tham gia với chúng ta. Ferncliff. Họ vẫn nói họ là nhà dưỡng lão số một ở vùng Blue Ridge Mountains này."
"Trời đất, Fermclit chỉ là một nơi cáu bẩn và những người làm việc ở đó cũng rác rươi nốt. Cô có những nhân viên giỏi hơn nhiều. "Nhà dưỡng lão số một ở vùng Blue Ridge Mountains, ha, còn khuya nhé!"
Giờ thì tôi đã nắm được thóp cô. "Cô Janette ạ, nếu như bữa tiệc này chỉ làng nhàng, thì họ sẽ nhìn chúng ta như những kẻ thất bại. Chúng ta sẽ không để việc đó xảy ra. Cháu muốn những người ở Ferncliff sẽ bước vào đây, hoặc đi xe lăn vào đây, và ước rằng Ferncliff cũng được như Belleview."
"Được rồi được rồi. Cô sẽ nhờ những người ở đây giúp cháu sắp xếp lại phòng ăn." Rồi cô lắc lắc ngón tay chỉ về phía tôi. "Cháu đúng là cứng đầu lắm nhé cô bé ạ!"
"Cô sẽ không phải ân hận đâu ạ," tôi hứa "Rồi những bức ảnh hôm tiệc, ta sẽ đăng lên trang chủ, và mọi người sẽ chỉ muốn được như chúng ta."
Khi cô Janette lim dim mắt vì hài lòng thì tôi mới dám thở ra. Buổi tiệc này buộc phải đâu ra đấy, chắc chắn là thế. Và nó sẽ là một điểm sáng đầu tiên của tôi.