Chương 43
Tối Chủ Nhật, tôi uốn tóc. Uốn tóc là một việc luôn làm cho tôi thoải mái. Tôi thích uốn tóc vào buổi tối, và thẩn thơ nghĩ về những chuyện có thể xảy ra hôm sau. Hơn nữa, uốn tóc trước khi đi ngủ thì hôm sau tóc sẽ đẹp hơn, ít bông xù.
Tôi đã kẹp được nửa đầu và uốn gần xong một phía thì nhìn thấy Chris treo vào qua cửa sổ phòng tôi. "Tao vẫn đang bị phạt, nên phải chờ đến khi mẹ tao đi ngủ thì mới về được nhà" con bé nói, và bỏ chiếc áo khoác biker ra.
"Mày vẫn buồn về vụ với Kavinsky à?"
Tôi đang uốn một lọn tóc nữa, "Ừ, vẫn. Thì chuyện xảy ra cũng chưa đến bốn tám giờ mà."
Chris choàng tay lên người tôi. "Tao ghét phải nói cho mày điều này. Nhưng chuyện của tụi mày, ngay từ đầu đã như một con tàu lệch ray."
Tôi nhìn con bé trách móc. "Mày thật biết an ủi!".
"Thật đấy mà. Cách hai đứa mày bắt cặp với nhau cũng kỳ cục. rồi chuyện đoạn video kia nữa. Con bé vừa nói vừa lấy chiếc máy uốn tóc từ tay tôi để uốn tóc nó. "Nhưng dù sao, tao cũng phải nói là trải qua ngần ấy việc cũng có lợi cho mày. Mày đã từng là một con bé khép kín. Giờ mày đã có thể tự đánh giá mọi vấn đề."
Tôi giành lại chiếc máy uốn tóc từ Chris và giả vờ như định đánh vào đầu nó, "Mày qua đây để chia sẻ với tao hay là để nói về những sai lầm của tạo hả?"
"Ôi, xin lỗi mày, tao chỉ luyên thuyên thôi." Rồi nó nhăn nhở cười với tôi. "Đừng có buồn lâu nhé. Mày đâu có phải là kiểu người buồn bã. Ngoài kia còn có bao nhiêu chàng trai chứ đâu phải chỉ mỗi Kavinsky. Những chàng trai chưa từng "qua tay" con em họ tao. Hay những chàng như John McClaren. Này, John chả quá là quyến rũ đi. Tao đã muốn tán cậu ấy nếu như cậu ta không phải lòng mày.
Nhẹ nhàng, tôi nói với Chris, "Bây giờ đầu óc tao không thể nghĩ đến ai. Peter và tao mới chia tay mà."
"Có một luồng khí nóng giữa mày và cái cậu Johnny đấy. Tao đã tự kiểm chứng hôm bọn mình tổ chức bữa tiệc cái ống thời gian. Cậu ta thích mày." Rồi con bé huých vai tôi. "Mày cũng từng thích cậu ấy mà. Nên biết đâu vẫn còn vương vấn."
Tôi tảng lờ lời Chris và quay ra uốn tóc, từng lọn một.
***
Peter vẫn ngồi trên tôi một bàn trong giờ Hóa học. Tôi đã không biết rằng cảm giác nhớ nhung còn mãnh liệt hơn khi bạn chỉ cách họ vài thước. Có lẽ tại vì Peter không thèm nhìn tôi, thậm chí đến một lần. Hay tôi đã không nhận ra rằng Peter đã trở thành một người quan trọng trong cuộc sống của tôi, rằng cậu ấy đã quá thân quen với tôi. Và giờ thì cậu ấy đã ra đi. Không phải là "đi mất", vẫn ở đây, nhưng không còn là của tôi nữa, điều ấy dường như con tệ hơn. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chuyện giữa chúng tôi đã rất tốt, rất rất tốt. Không phải là rất tốt sao? Nhưng có lẽ những điều tốt vốn không thể tồn tại được lâu; có lẽ chính vì thế chúng càng trở nên ngọt ngào, tính chất tạm thời của chúng. Có lẽ tôi chỉ đang cố làm mình thấy tốt hơn. Nó cũng có chút tác dụng, ít ra là lúc này.
Hết giờ, Peter ngồi nán lại ở bàn, rồi quay người xuống chỗ tôi. "Chào cậu"
Tim tôi giật thót. "Chào cậu." Tiếng chào bật ra vô thức. Đột nhiên tôi có ý nghĩ bất cần là nếu cậu ấy muốn tôi quay lại, tôi sẽ đồng ý. Bỏ qua sự kiêu hãnh của bản thân, bỏ qua chuyện Genevieve, bỏ qua tất cả mọi thứ.
"Tớ muốn có lại chiếc vòng cổ," Peter nói. "Hiển nhiên là vậy!"
Tôi đưa tay chạm vào mặt dây chuyền trái tim đang đeo. Sáng nay tôi đã muốn tháo nó ra nhưng tôi đã không chịu nổi nếu phải làm thế.
Giờ tôi phải trả lại nó ư? Bà Stormy có hẳn một hộp đựng đồ trang sức và quà của những người bạn trai cũ. Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng tôi phải trả lại quà cho bạn trai khi bọn tôi chia tay. Nhưng dù sao thì chiếc vòng này cũng rất đắt tiền, và Peter lại là một người thực tế. Cậu ấy có thể lấy lại tiền và mẹ cậu ấy sẽ bán lại nó ở cửa hàng. Nghĩ đến đó, tôi nói, "Tất nhiên rồi," và lúng túng đưa tay lên mở khóa.
"Cậu không phải đưa nó lại cho tớ ngay bây giờ đâu," Peter nói. Tay tôi bất động. Có lẽ cậu ấy sẽ để tôi giữ nó một thời gian, hay có khi suốt đời chăng? "Nhưng tớ sẽ lấy lại nó."
Tôi loay hoay mà vẫn không tài nào mở được khóa chiếc vòng cổ. Peter đứng đó lại càng làm tôi khó khăn hơn. Cuối cùng thì cậu ấy cũng bước ra phía sau và gạt tóc tôi sang một bên. Có lẽ là do tôi tưởng tượng ra nhưng tôi nghĩ mình nghe thấy tiếng trái tim Peter đang đập. Tim Peter thì đang dập, con tim tôi thì như đang vỡ tan.