Gặp gỡ Sài Gòn
0. 5h55 phút sáng Sài Gòn, anh nhận được tin nhắn của cô. “Có thể hôm nay em phải bay ra Hà Nội. Cám ơn anh vì buổi trưa hôm qua”. Anh nhắn lại. “Chúc em mọi điều tốt lành. Được gặp em là vui lắm rồi”.
Cô ngồi trong căn phòng ở khách sạn nhìn trân trân ra đường. Có thể cô mong đợi anh thuyết phục cô ở lại, mong đợi anh níu kéo, mong đợi anh năn nỉ sẽ dành thời gian cho cô, đưa cô đi chơi ở Sài Gòn. Màn hình điện thoại di dộng của cô sáng trân trối một lát rồi tắt. Cô thở phào nhẹ nhõm, cô thấy mình đã xử sự đúng khi chiều hôm qua không đến thăm anh ở khách sạn của anh.
Cô hy vọng gì khi ngồi trên máy bay bay vào Sài Gòn? Cô hy vọng cảm thấy cảm giác bình yên, cảm giác bình yên trong những chuyến đi, cảm giác bình yên như trong cơn bão, cảm giác bình yên trong những xáo trộn của tình cảm. Cô hy vọng được gặp anh, để thử lại cảm giác được ở bên anh. Như rất nhiều năm trước.
Anh ngồi trong căn phòng ở khách sạn nhìn trân trân ra đường mờ sáng. Anh hy vọng gì khi gặp lại cô? Cô nhắn là có thể hôm nay cô phải bay ra Hà Nội. Có nghĩa là cô vẫn còn có thể ở lại Sài Gòn. Anh và cô vẫn còn cơ hội gặp nhau. Nhưng anh nghĩ không bao giờ có thể tắm hai lần trên một dòng sông, không bao giờ có thể sống hai lần trong một tình yêu.
1. 16 giờ hay 960 phút trước đó
Anh và cô ngồi ở Ciao. Như rất nhiều năm trước, như thể ở Hà Nội hai người vẫn hay ngồi ở Ciao. Anh vẫn thế, vẫn có vẻ rất lãng mạn khi gọi cô là giấc mơ. “Anh không tin có ngày lại được gặp em ở Sài Gòn thế này. Em như thể giấc mơ, động vào là tan biến”. Cô muốn bảo: “Anh thử động vào xem”. Nhưng hình như anh muốn tin cô là giấc mơ hơn.
Cô hỏi: “Em có khác lần cuối anh gặp em không?”
Lần cuối anh gặp cô là khi nào? Chỉ nhớ là rất nhiều năm trước. Có những thứ người ta không muốn tính và không muốn nhớ chính xác.
Anh bảo: “Em có khác, em gầy hơn”.
Có chuông điện thoại. Anh nghe điện thoại. Anh có vẻ luống cuống. Anh kể cho ai đó chuyện từ sáng đến giờ làm gì và bây giờ đang làm gì. Như thể báo cáo với lãnh đạo. Anh bảo: “Anh đang đi ăn với một người bạn ở Hà Nội vào”. Cô thoáng nghĩ: “Ở bên anh vẫn là cảm giác bất an, có vẻ như anh không thuộc về cô, không thuộc về ai hết”.
Có chuông điện thoại. Cô nghe điện thoại. Cô có vẻ bình thản. Cô nũng nịu với một ai đó, cô viện dẫn đến đôi mắt. Như thể nói với người yêu: “Chỉ cần nhìn mắt em nhìn anh là biết tình cảm của em đối với anh như thế nào”. Anh thoáng nghĩ: “Ở bên cô vẫn là cảm giác bất an. Như rất nhiều năm trước”.
2. Tất cả chúng ta đều đã già.
Anh tưởng tượng lúc đi cùng cô về khách sạn nơi anh đang ở, anh sẽ giải thích với mọi người đây là người yêu cũ, và đến chỉ để kiểm tra xem anh ăn ở thế nào. Lên phòng anh, cô thấy có một chai rượu champagne để trên bàn, giỏ hoa quả mới mua. Anh có vẻ luống cuống. Cô cười phá lên: “Bây giờ có lẽ chúng mình đã không còn đủ điên rồ như ngày xưa. Bây giờ có lẽ đã phải cần đến rượu để có thể nắm tay nhau”. Bàn tay, tại sao cô lại nhắc chuyện bàn tay? Anh nhớ những tin nhắn đầu tiên của anh và cô gửi cho nhau. “Có một ngày bàn tay không nắm bàn tay / Để hai mươi ngón buồn xa vắng” và “Ngàn vạn lần ân ái / Không bằng một cái nắm tay”4. Bây giờ nắm tay nhau một cách tự nhiên, trìu mến như ngày xưa đã là một việc khó khăn…
Bây giờ chúng mình chỉ còn là anh em. Anh em như là anh trai và em gái, anh em với đúng nghĩa của nó. Tất cả chúng ta đều là anh em. Tất cả chúng ta đều đã già.
Anh bảo: “Ngày xưa trông em trẻ con, anh có cảm giác tội lỗi như đang dụ dỗ trẻ con”. Cô cười phá lên: “Còn bây giờ trông em như một bà già, anh có cảm giác tội lỗi như đang dụ dỗ bà già”. Anh cười tủm tỉm. Phải chi có thể nói thẳng ra như thế. Nói thẳng ra rằng anh cũng đã già, hoặc anh cần một bà già hiểu và thông cảm, yêu thương anh hoặc anh cần một cô bé để anh yêu thương, dỗ dành…
Anh nghĩ lần sau sẽ không gặp cô nữa. Chẳng để làm gì. Hay vẫn cứ gặp cô? Có phải tim mình vẫn đập loạn lên khi cô gọi điện? Như thể gặp lại một giấc mơ xưa. Một giấc mơ xưa, một giấc mơ đẹp. Chỉ là một giấc mơ xưa, một giấc mơ đã qua…
Cô nghĩ lần sau sẽ không gặp anh nữa. Chẳng để làm gì. Hay vẫn gặp anh? Như thể để lấp chỗ trống ở Sài Gòn. Khi ở Sài Gòn cô không cần gặp ai nữa, gặp anh để có người mời đi ăn trưa, cà phê và kem. Cô đã từng mong được sống lại cảm giác ngày xưa, yêu thương, say đắm, cảm giác thấy mình như thật là sống. Cô đã từng mong có anh ở Sài Gòn để cô vào thăm anh, để cô có một điểm đến trong cuộc đời này. Giờ đây, anh đang ngồi trước cô, ở Sài Gòn.
Hai người gọi món. Không hẹn mà gặp, hai người cùng gọi món cơm chiên Dương Châu giống nhau. Như ngày xưa ở Ciao Hà Nội. Dường như những mối liên hệ vô hình vẫn còn tồn tại. Nhưng chỉ là phảng phất.
Cô nhớ ngày xưa anh hay hứa với cô: “Bao giờ em ngoan thì anh sẽ… “. Anh hứa anh sẽ đưa cô đi xem phim, đưa cô đi ăn kem… như thể nói với một đứa trẻ. Bên cạnh anh, cô thấy mình như một đứa trẻ, cô muốn thấy mình như một đứa trẻ. Hoặc anh dọa: “Em mà hư anh sẽ mua cho em cái xe đạp điện như thế kia” hoặc “Em mà hư anh sẽ mua cho em cái váy ngắn thế kia… “. Bây giờ anh có vẻ như chẳng muốn hứa, muốn dọa gì hết.
Ngày xưa anh hay nói: “Bao giờ vào Sài Gòn… “. Ngày xưa, anh hay nói về tương lai. Bây giờ anh cũng đang nói về tương lai gần trong một ngày là anh sẽ đưa cô đi chơi ở Sài Gòn. Đi chơi ở Sài Gòn nghĩa là đi mua sắm. Anh sẽ chở cô đi bằng xe Vespa, như anh nhà báo chở cô công chúa trong phim “Kỳ nghỉ hè ở Rome”. Nhưng còn tương lai gần trong một tháng, tương lai gần trong một năm, trong một đời người? Anh có vẻ như không muốn nói gì hết. Cô nhìn đồng hồ… Sài Gòn là nơi để người ta hy vọng và cũng là nơi để người ta thất vọng…
3. Không đi đến ga cuối
Cô bảo cô phải đi có việc. Cô lại xuống giữa chừng. Cô không đến khách sạn xem anh ăn ở thế nào như cô dự định lúc đầu. Như rất nhiều năm trước, như trên một chuyến tàu, anh và cô lại không đi đến ga cuối. Anh cười phá lên, bảo: “Có lẽ anh phải viết về hội chứng không đi đến ga cuối. Như thể hội chứng chưa vào chợ đã hết tiền”.
Tại sao tự nhiên cô lại bảo cô phải đi có việc. Tự nhiên cô thấy không ở đâu cô thấy vui. Anh gọi tính tiền. Tự nhiên anh thấy không ở đâu anh thấy vui. Phía trước với anh là những ngày Sài Gòn. Phía trước với cô là những ngày Hà Nội. Sài Gòn có gì vui? Hà Nội có gì vui? Cuộc đời có gì vui?
Rất nhiều năm trước anh và cô đã rất vui. Anh ở nước ngoài về. Cô đã hẹn gặp anh. Hai người đã ngồi rất nhiều ở Ciao ở Hà Nội. Không hẹn mà gặp, hai người đã từng gọi những món giống nhau. Anh và cô đã rất vui, anh và cô đã trở thành hai người khác hẳn, anh là một luật sư bỗng viết văn và cô là một kế toán bỗng làm thơ. Anh đã cùng cô lang thang rất lâu dưới hàng cây hoa sữa, và khi những sợi tóc cô bay bay cọ nhẹ vào má anh, anh thấy như thể vĩnh viễn tìm được thứ mình đã mất. Anh và cô đã từng nghĩ cuộc đời như một chuyến tàu mà hai người có thể tay trong tay xuống ga cuối cùng.
Chú thích:
[4] Nguyễn Thế Hoàng Linh