← Quay lại trang sách

- 9 - TIỆM CÀ PHÊ BÊN BA BÔNG HUỆ

Tôi tưởng lúc bấy giờ có thể phát điên lên được. Các mạch máu trong người tôi lúc ấy đều rạo rực và bồn chồn khắp cơ thể.

Một đêm mùa hè trời ấm áp nhưng tối đen như mực. Bầu không khí ngột ngạt như chết của những ngày gần đây tụ thành những đám mây đen sạm. Một luồng gió lốc thổi đêm qua, mang theo khí lạnh, khiến trời nổi cơn dông lớn, rồi lại mưa như trút nước và cứ thế kéo dài mãi tới đêm khuya.

Tôi ngồi dưới mái hiên lợp ván của tiệm cà phê “Bên ba bông huệ”, nằm kề bên Cổng Strahov. Tiệm này nhỏ thôi và khách cũng thường chỉ qua lại ngày chủ nhật, vì vào những buổi chiều này, ngoài cây đàn dương cầm hoạt động còn có các sĩ quan dự bị và lính tráng cũng đến tham gia khiêu vũ. Hôm nay đúng vào ngày chủ nhật. Tôi ngồi một mình cạnh chiếc bàn dưới mái hành lang kề ngay cửa sổ. Tiếng sấm bên ngoài ran lên từng hồi dữ dội, nước mưa đổ xuống các mái nhà gần như làm vỡ được ngói, rồi lại từ mái nhà tuôn xuống mặt đất như những mạch suối nhỏ. Tiếng dương cầm trong phòng chỉ tắt đi một lát vào những lúc giải lao ngắn ngủi, rồi liền sau đó lại vang lên từng nhịp liên hồi. Chốc chốc, tôi ngoảnh xem các đôi trai gái đang vui cười và quay tròn trong điệu nhạc, rồi lại nhìn ra vườn, một màu đen dày đặc. Mỗi lúc có chớp lóe sáng tôi lại trông thấy rõ hơn bức tường bao quanh khu vườn, và phía cuối hiên, lộ ra những đống xương người trắng hếu. Trước kia đây là một nghĩa địa nhỏ; tuần lễ vừa qua người ta mới đào lên để chuyển hài cốt đi nơi khác. Các mô đất lô nhô bên cạnh những nấm mồ cuốc nham nhở hãy còn há hốc mồm ra như thần đói.

Tôi cố ngồi yên bên cạnh bàn nhưng chỉ được một lát. Thỉnh thoảng tôi cứ phải nhổm lên, ghé sát người vào ô cửa sổ, nhìn vào gian trong, để có thể trông thấy các cặp trai gái được gần hơn. Một thiếu nữ xinh xinh, khoảng chừng mười tám tuổi, đã lôi cuốn tôi cả đêm hôm đó. Tầm vóc nhỏ nhắn, thanh thanh, phát triển vừa độ; nước da nàng ấm áp, dịu dàng, phía sau gáy là một mớ tóc đen buông xõa, nét mặt nàng mịn màng, đôi mắt tinh nhanh một cách yêu kiều khác thường; nói tóm lại, nàng rất xinh!

Cặp mắt nàng hấp dẫn tôi làm sao! Nó sắc như nước, long lanh như mặt hồ buổi rạng đông, như một cái gì có đủ sức hấp dẫn người ta đến vô tận, khiến tôi nhớ ngay đến câu nói của người xưa truyền lại: “Lửa còn no vì củi rừng, biển còn no vì nước, chứ thiếu nữ mắt đẹp có bao giờ làm no được lòng thanh niên”.

Nàng khiêu vũ luôn chân và hầu như không lúc nào nghỉ. Nhưng rất may mắn là chính nàng cũng để ý đến cặp mắt của tôi đã dõi theo nàng suốt buổi tối. Mỗi lúc nàng qua phía cửa chỗ tôi đứng, nàng thường liếc mắt nhìn lại tôi rất đăm chiêu, thế rồi khi nàng xa dần, xa dần, tôi thấy và cảm thấy trong từng bước đi, từng nhịp quay của nàng như đều có mang theo hình ảnh tôi trong đó. Tôi chú ý nhưng chẳng thấy nàng trò chuyện với ai một câu.

Tôi vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Mặc dầu nàng đứng ở tận hàng cuối nhưng hai cặp mắt của tôi và nàng vẫn luôn luôn gặp nhau. Một điệu vũ nhịp bốn gần kết thúc, hồi nhạc thứ năm của chương trình khiêu vũ cũng vừa hết. Bỗng nhiên, một cô bé từ ngoài sân chạy lao vào trong phòng nhảy, quần áo ướt đẫm. Cô bé cố tìm đến nàng thiếu nữ mắt xinh. Âm nhạc bắt đầu nổi lên hồi sáu. Cô bé thầm nói với nàng một câu gì đó. Nàng khẽ gật đầu, rồi em bé lặng lẽ bước ra ngoài. Hồi nhạc thứ sáu hơi dài hơn mọi lần trước, một sĩ quan có dáng người thanh nhã dẫn nàng về chỗ. Tiếng nhạc vừa tắt, thiếu nữ mắt xinh còn liếc nhìn lại phòng nhảy một cách kín đáo và luyến tiếc, sau đó nàng mới tiến thẳng ra cửa trước, đi về. Tôi còn trông thấy nàng lấy chiếc áo ngoài phủ lên đầu, rồi từ từ biến mất.

Tôi đứng dậy quay về chỗ ngồi. Cơn dông lại bắt đầu diễn ra một lần nữa dữ dội hơn, như muốn trút hết những gì còn lại trong bầu trời đen tối. Gió rít lên từng hồi, chớp giật sáng lòe. Đầy cảm xúc, tôi lắng nghe tất cả những âm thanh đang dồn dập bên tai, nhưng bụng dạ tôi lúc này vẫn chỉ nghĩ về nàng, về cặp mắt xinh xinh đầy kỳ ảo của nàng. Tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện bỏ nơi ấy về nhà.

Mười lăm phút sau, tôi lại nhìn ra cửa phòng khách của tiệm cà phê. Thiếu nữ mắt xinh đã đứng đó. Nàng đang lau khô mái tóc và vuốt lại quần áo cho phẳng phiu. Cạnh nàng có một thiếu phụ hơn tuổi đang giúp đỡ nàng.

“Sao cô lại ra đi giữa lúc mưa to thế?” Người thiếu phụ hỏi.

“Cô em tới gọi tôi về.”

Lần đầu tiên tôi được nghe tiếng nói của nàng. Giọng nàng êm dịu như tiếng tơ lanh lảnh một cách dễ thương.

“Nhà có chuyện gì xảy ra sao?”

“Mẹ tôi vừa mới mất.”

Tôi giật nảy người.

Thiếu nữ mắt xinh thong thả quay đi rồi lẩn ra ngoài một mình. Nàng đã tìm đến đứng cạnh tôi lúc nào không biết, đôi mắt nàng lúc này bám sát lấy tôi. Bất chợt, tôi cảm thấy hai bàn tay của nàng bên cạnh bàn tay run rẩy của tôi. Tôi nắm chặt lấy, chao ôi, đôi bàn tay của nàng mềm mại làm sao!

Trong giây phút trầm lặng, tôi kéo nàng dần dần vào mái hiên của tiệm nhảy; nàng buông mình để mặc theo ý muốn của tôi.

Cơn dông bão đã đến lúc dồn hết tốc lực về cuối. Một luồng gió thổi tạt ngang như một dòng nước cuốn bầu trời và mặt đất rung chuyển, trên đầu chỉ nghe tiếng sấm rền và xung quanh nghe như tiếng gào thét rùng rợn của những người quá cố vọng lên từ dưới mộ.

Nàng siết chặt lấy người tôi. Bộ quần áo ướt đẫm của nàng như dính sát vào ngực tôi, cơ thể nàng mềm nhũn, ấm áp, hơi thở nàng êm dịu. Tôi có cảm giác như chính tôi đang phải uống cạn cả cái tâm hồn u uất đang tụ đọng trong người nàng!

DƯƠNG TẤT TỪ dịch