Chương 10
Chị Margot nói năm lớp 11 là năm quan trọng nhất, năm bận rộn nhất, làm nền tảng cho những năm sau đó. Nên tôi cũng thấy mình cần phải bắt đầu thói quen đọc sách trước khi năm học mới bắt đầu vào tuần sau. Tôi ngồi trên thềm cửa, đọc một quyển tiểu thuyết gián điệp Anh lãng mạn vào những 1980. Tôi mua quyển này có 75 xu vào một đợt hạ giá.
Khi tôi bắt đầu vào phần hay nhất (Cressida phải quyến rũ Nigel để lấy được mật khẩu!) thì Josh ra kiểm tra thùng thư trước nhà. Anh ấy thấy tôi, giơ tay kiểu chỉ vẫy chào vậy thôi chứ không có ý định chạy qua, nhưng rồi thì anh ấy vẫn chạy qua chỗ tôi.
"Áo liền quần đẹp thế!" anh vừa nói vừa chạy qua đường.
Cái áo tôi mặc màu xanh da trời nhạt, cổ bó cao và trang trí hoa hướng dương. Tôi mua ở shop đồ vintage, giảm giá 75%. Nhưng nó không phải là áo liền quần. "Đây là áo mặc chơi thể thao," tôi bảo. Tôi chỉ mong Josh có thể tha cho tôi để tôi có thể tự do đọc quyển sách nhố nhăng trong một buổi chiều thư giãn thế này.
Tôi có cảm giác là anh đang nhìn tôi, khoanh tay và chờ đợi. Tôi nhìn lên. "Dạ?"
"Em có muốn đi xem phim tối nay ở rạp Bess không? Một bộ của hãng Pixar. Chúng ta đưa cả Kitty đi cùng luôn."
"Được a, anh nhắn tin cho em khi nào anh qua," tôi nói và lật trang sách. Nigel đang cởi khuy áo của Cressida và nghĩ xem liệu viên thuốc ngủ mà anh ta cho vào ly rượu vang Merlot có tác dụng hay không, nhưng anh cũng hy vọng là nó chưa có tác dụng quá nhanh vì Cressida là một người hôn rất khéo.
Josh ngồi xuống sàn rồi cố nhìn sát quyển sách tôi đang đọc. Tôi gạt anh ra, nhưng anh kịp đọc to vài chữ, "Trái tim Cressida đập mạnh khi Nigel bắt đầu luồn tay dọc đùi cô." Josh cười nghiêng ngả. "Em đang đọc cái quái gì thế này?"
Má tôi đỏ ửng lên. "Nào, nghiêm túc nào!"
Mặt khoái trá, anh quay lưng lại ngay lập tức. "Thôi, anh sẽ để em lại với Cressida và Noel."
Tôi nói với theo anh, "Tên anh ấy là Nigel đấy nhé, em nói cho anh biết."
Kitty sung sướng lên phát điên khi biết sẽ được đi chơi cùng Josh. Cả hai chị em tôi đều gật đầu đồng ý khi Josh muốn cho thêm bơ vào bỏng ngô. Kitty ngồi ghế giữa tôi và Josh, và ở những đoạn cao trào thì con bé cười lăn lộn, thậm chí giơ hai chân lên trời. Con bé không nặng lắm, làm cho cái ghế của nó cứ lật lên lật xuống. Josh và tôi nhìn con bé và cười.
Bất cứ khi nào Josh, Margot và tôi đi xem phim thì Margot bao giờ cũng ngồi ở giữa. Như thế cùng một lúc chị có thể nói chuyện với hai cả hai chúng tôi. Chị không bao giờ muốn cho tôi cảm thấy mình là người thừa khi đi chơi cùng chị và bạn trai. Thật ra sự thận trọng này của chị làm tôi lúc đầu thấy lo lắng, rằng có thể chị đã đoán ra là tôi thích Josh. Chị ấy cố là người chị tốt. Đúng hơn là người chị tốt nhất.
Có nhiều lúc tôi cảm thấy mình là người thừa thật. Không phải là người thừa trong không khí lãng mạn của hai người, mà là trong không khí bằng hữu bạn bè. Kiểu như thế này. Tôi và Josh vẫn là bạn từ xưa. Nhưng khi Josh đứng khoác tay chị lúc đứng xếp hàng mua bỏng ngô, hoặc khi hai người thì thầm vào tai nhau chuyện gì đó trên xe ôtô, thì tôi cảm thấy mình như đứa trẻ con ngồi ở ghế sau và không nghe thấy người lớn nói gì. Nhìn họ, tôi ước mình có ai đó để thì thầm khi ngồi ghế sau.
Nhưng khi được ngồi ở ghế trước xe Josh làm tôi có cảm giác là lạ. Cảnh vật cũng chả có gì khác khi ngồi ghế sau. Trên thực tế mọi thứ đều bình thường, tốt đẹp và chả thay đổi gì, nên thật là dễ chịu.
***
Chris gọi điện cho tôi tối hôm đó khi tôi đang sơn móng tay với cái tông màu hồng. Chỗ nó gọi điện rất ồn, nên nó hét lớn. "Mày thử đoán xem!"
"Gì thế? Tao không nghe rõ!" Tôi đang dùng mấy màu hoa quả để vẽ lên nền móng chân màu hồng. "Chờ nhé!" Tôi nghe tiếng Chris đang duy chuyển sang phòng khác vì tiếng ồn trong điện thoại bắt đầu giảm đi. "Mày nghe được tao chưa?"
"Rồi, rõ rồi."
"Thử đoán xem đôi nào mới chia tay?"
Tôi vừa sơn xong màu hồng cánh sen lên móng chân màu hồng, làm nó trông giống như màu bút phủ với những giọt màu đỏ ở trên.
"Gen và Kavinsky! Con nhỏ bỏ cậu ta."
Tôi mở to mắt. "Oa! Tại sao thế?"
"Một cách rõ ràng thì cô nàng đã gặp một cậu nào đó ở trường đại học khi làm bồi bàn. Tao đảm bảo với mày là nó đã cấm sừng Kavinsky cả mùa Hè ấy." Có ai đó gọi Chris, nên nó bảo, "Giờ tao phải đi đã đến lượt tao phải đánh bóng." Chris tắt máy mà không nói lời tạm biệt, nó vẫn làm thế suốt.
Tôi quen Chris thông qua Geneviene. Hai đứa là chị em họ: Mẹ chúng nó là chị em ruột. Chris thường đến chơi nhà Geneviene khi còn nhỏ, nhưng hai đứa không hợp tính. Khi chúng tôi chơi với nhau, chúng nó của cãi nhau liệu búp bê Barbie của đứa nào có quyền với Ken, vì chỉ có mỗi một chàng Ken. Tôi chẳng bao giờ cãi nhau vì Ken, mặc dù lý thuyết Ken là của tôi. Nói đúng hơn Ken là của Margot. Ở trường còn có người chẳng biết hai đứa là chị em họ. Chúng nó trông chẳng giống nhau tí tẹo nào: Gen thuộc dạng người nhỏ, cánh tay thon, tóc màu vàng như màu bơ Margarine. Chris cũng tóc vàng, nhưng là vàng nhuộm; nó cao và có đôi vai như vận động viên bơi lội. Tuy nhiên giữa chúng nó cũng có điểm giống nhau.
Chris khá "hoang dại" khi chúng tôi vào năm đầu trường trung học. Nó đi tiệc, say xỉn, hẹn hò với một tá bạn trai lớn tuổi. Năm ấy, một anh lớp 11 kể với thành viên đội bóng vợt là Chris đã làm "chuyện ấy" với anh ta trong phòng thay đồ. Nhưng chuyện này không có thật. Vì thế, Geneviene đã dọa Peter là không để Peter yên nếu cậu ta không nói với mọi người sự thật. Tôi nghĩ đó là điều tốt nhất mà Geneviene đã làm cho Chris, nhưng Chris thì khăng khăng là Gen làm vậy vì nó không muốn mọi người nghĩ rằng nó là chị họ với một đứa con gái hư hỏng. Sau sự kiện ấy, Chris không đi chơi với tụi con trai ở trường và làm theo cách của nó, với bọn học sinh trường khác.
Nó vẫn nghĩ về chuyệnxảy ra vào hồi năm đầu mặc nó làm vẻ như không có gì. Nhưng tôi biết là nó giảvờ, dù chỉ là đôi chút