← Quay lại trang sách

Chương 11

Ngày Chủ Nhật bố làm Lasagna. Bố dùng sốt đậu đen để làm được nhiều Lasagna, và đúng là trong nó to thật. Nhưng nó rất ngon và chẳng ai nhận ra mùi đậu. Josh cũng sang và ăn hẳn ba phần làm bố rất vui. Khi mọi người nói chuyện về Margot, tôi quan sát Josh và thấy anh lúng túng thật tội. Kitty chắc hẳn cũng nhận ra điều gì, nên nó chuyển đề tài sang món tráng miệng với bánh sôcôla bơ lạc mà tôi mới nướng hồi chiều.

Do hôm nay bố nấu nên sau bữa ăn, chúng tôi có nhiệm vụ dọn bếp. Bố mang hết xoong chảo ra để làm Lasagna, nên việc lau dọn rất kỳ công, mặc dù cũng xứng đáng.

Sau đó, Josh, Kitty và tôi ngồi nghỉ trong phòng xem ti vi. Là tối Chủ Nhật nhưng chúng tôi không thoải mái lắm vì ngày mai là lễ Lao động và chúng tôi có đúng một ngày nữa nghỉ ngơi năm học mới. Kitty chơi với mấy miếng cắt dán hình các chú chó thật là đáng ngạc nhiên.

"Em thích con nào nhất?" Josh hỏi con bé.

Kitty ngay lập tức đáp lại ngắn gọn. "Một con Akita."

"Đực hay cái?"

Lại một câu trả lời cụt lủn. "Đực."

"Thế em sẽ gọi tên của nó là gì?"

Lần này thì nó chần chừ. Tôi hiểu là tại sao. Tôi rướn đến và cù vào lòng bàn chân con bé. "Chị biết là em định đặt tên gì cho nó rồi," tôi nói như thể hát.

"Trật tự nào chị Lara Jean!" Nó gầm gừ.

Tôi đã giành được sự chú ý của Josh. "Em nói cho bọn anh nghe đi nào," Josh nài nỉ.

Tôi nhìn Kitty và con bé nhìn tôi với con mắt đỏ lừ. "Thế thì thôi vậy," tôi nói, cảm thấy choáng váng một lúc. Kitty nhỏ nhất nhà nhưng không phải lúc nào cũng đùa được với nó.

Rồi Josh nghịch tóc đuôi gà của tôi, nói "À, thôi nào Lara Jean! Đừng bỏ dở chừng như thế này chứ."

Tôi chống hai cái cùi chỏ để đứng dậy. Vì Kitty có nhét tay vào miệng tôi. Cười khúc khích tôi nói, "Tên con chó là tên một chàng trai mà con bé thích."

"Ngậm miệng lại chị Lara Jean, ngậm miệng lại."

Kitty đá tôi và vô tình làm rách bức tranh chú chó của nó. Nó bắt đầu khóc, rồi quỳ xuống nền nhà để xem bức tranh rách thế nào. Mặt nó đỏ lừ để cố không khóc to. Tôi thấy tội lỗi kinh khủng. Tôi ngồi dậy và cố ôm lấy Kitty để xin lỗi, nhưng nó vùng ra và đá vào chân tôi làm tôi đau và kê lên ư ử. Tôi cầm bức tranh rách lên, cố gắng dán nó từ phía sau. Nhưng trước khi tôi có thể làm được điều đó, Kitty đã giật nó ra khỏi ty tôi và đưa cho Josh. "Josh, anh sữa nó đi," nó bảo anh. "Lara Jean đã làm rách nó rồi."

"Kitty, chị chỉ đùa thôi mà," tôi cố gắng nài nỉ. Tôi không định nói tên chàng trai kia. Tôi không nên đùa như thế với con bé.

Nó lờ tôi đi, và Josh làm phẳng phần giấy phía sau, rồi với sự tập trung như một bác sĩ phẫu thuật, anh dán hai mảnh vào với nhà. Anh vuốt lông mày. "Phù, anh nghĩ là ổn."

Tôi vỗ tay, để thu hút sự chú ý của Kitty, nhưng nó không thèm nhìn tôi. Tôi nghĩ nó làm thế là đúng. Nhưng mà Kitty thích chính là Josh.

Kitty giật nhanh bức tranh ra khỏi tay Josh. Nó gượng gạo nói. "Em lên gác làm nốt đây. Chúc ngủ ngon, anh Josh."

"Chúc em ngủ ngon, Kitty," Josh trả lời.

Một cách nhã nhặn tôi nói, "Chúc ngủ ngon, Kitty," nhưng con bé đã lên trên tầng và không đáp lại.

Khi chúng tôi nghe thấy tiếng cửa phòng con bé đóng lại, Josh quay về phía tôi và nói, "Em rắc rối quá đi!"

"Em biết," tôi nói. Tôi cảm giác bị nhói đau ở bao tử. Tại sao tôi lại cư xử như thế chứ? Thậm chí là lúc tôi đùa, tôi biết mình đã quá trớn. Margot sẽ chẳng bao giờ làm vậy với tôi. Đấy không phải là cách chị lớn đùa với em nhỏ, đặc biệt là khi tôi lớn hơn so với Kitty rất nhiều.

"Thế con bé thích ai?"

"À, chỉ là một cậu bạn ở trường."

Josh thở dài. "Con bé đã đủ lớn để có thể thích ai chưa? Anh nghĩ nó còn quá bé cho những suy nghĩ ấy."

"Em thích các bạn trai từ hồi em lên chín," tôi nói với anh. Tôi vẫn nghĩ đến Kitty. Tôi băn khoăn nghĩ cách để con bé hết giận. Tôi không nghĩ lần này món bánh bích quy còn phát huy tác dụng.

"Nhưng mà là ai mới được chứ?" Josh hỏi.

"Ai là ai?" tôi nghĩ mình sẽ thuyết phục được bố mua cho con bé một con chó...

"Ai là người em tương tư lần đầu tiên?"

"Hừm, người đầu tiên à?" tôi thích các bạn trai từ hồi đi mẫu giáo, học cấp Một, cấp Hai, nhưng những người ấy không tính. "Ý anh là người đầu tiên làm em nhớ mãi ấy hả?"

"Tất nhiên."

"Ồ...Em đoán là Peter Kavinsky."

Josh giễu, "Kavinsky? Em đùa với anh à? Cậu ta thì ai mà chẳng biết. Anh nghĩ là em thích một người nào đấy khác cơ...Ôi anh biết, khó diễn đạt quá! Peter Kavinsky là một đứa nhàm chán. Cậu ta là một thằng công tử hay có trong mấy bộ phim tuổi mới lớn."

Tôi nhún vai, "Anh hỏi em trước mà."

"Òa," anh nói, lắc đầu, "...òa."

"Trước đây cậu ấy khác. Ý em là cậu ấy vẫn là Peter, nhưng ít hơn hồi xưa." Khi thấy Josh không mấy bị thuyết phục, tôi nói. "Anh là con trai, nên có khi anh chẳng hiểu em đang nói gì."

"Ừ, em có lý. Anh không hiểu gì thật!"

"Mà này, hồi xưa anh chả thích cô Rothschild là gì!"

Lần này thì đến lượt má Josh đỏ ửng. "Hồi đó cô ấy khá xinh."

"À há". Tôi cười tỏ vẻ thấu hiểu. "Cô ấy rất xinh." Nhà cô ở bên kia đường. Cô thường mặc quần đùi và áo bikini lúc xén cỏ. Vì thế bọn con trai thường thích đến chơi ở sân nhà Josh.

"Nhưng mà cô Rothschild không phải là mối tình đầu của anh."

"Không phải cô ấy ư?"

"Không. Đó chính là em."

Tôi mất mấy giây để xử lý được câu nói của Josh, và chỉ biết thốt ra, "Hử?"

"Khi anh mới chuyển đến khu này, trước khi anh quen em." Tôi đá vào ổng quyển của anh, và anh rên ư ử. "Hồi đấy anh 12, còn em 11 tuổi. Anh để cho em lái chiếc xe máy scooter của anh, nhớ không? Cái xe ấy là niềm tự hào và cũng là niềm vui của anh. Anh phải tiếp kiệm tận hai sinh nhật mới mua được. Thế mà anh để cho em lái nó."

"Em tưởng là do anh hào phóng."

"Em làm đổ xe, và em làm xước một vệt lớn ở bên sườn," anh tiếp tục. "Em nhớ chứ?"

"Có. Em còn nhớ là anh đã khóc."

"Anh không khóc. Lúc ấy anh thất vọng quá thôi. Và đó là lúc mối tình của anh cũng tan vỡ." Josh đứng dậy để đi về. Chúng tôi đi ra ngoài cửa.

Trước khi mở cửa, Josh quay lại và nói với tôi, "Anh không biết làm thế nào nếu em không ở đây...Margot đã bỏ anh." Cặp má tàn nhan của anh lại đõ ửng. "Em là người giúp anh tiếp tục, Lara Jean." Josh nhìn tôi và tôi cảm nhận được điều đó, mỗi ký ức, mỗi khoảnh khắc mà chúng tôi đã có với nhau. Sau đó anh ôm tôi rất nhanh và chặt, rồi biến mất trong bóng tối.

Tôi đứng ở cửa và suy nghĩ. Một suy nghĩ đến bất ngờ và đột ngột, làm tôi không thể không nghĩ đến nó. Nếu anh là của tôi thì tôi sẽ không bao giờ bỏ anh, không bao giờ.