Chương 13
Tôi nghĩ là tôi đã bị Josh chinh phục.
Khi tôi viết thư tình, khi tôi nói những lời chia tay, tôi chắc chắn đó là những điều tôi muốn làm. Thực ra việc này không khó lắm. Không khó tẹo nào khi tôi nghĩ đến việc Margot đã yêu anh và quan tâm đến anh. Làm sao tôi có thể ghen tị với mối tình đầu của chị Margot cơ chứ? Margot là người đã hy sinh rất nhiều thứ cho chúng tôi. Chị luôn nghĩ cho Kitty và tôi trước khi nghĩ cho chị. Nên quên Josh là cách tôi đặt Margot lên trước.
Nhưng bây giờ, ngồi một mình trong phòng khách, khi mà chị tôi đang ở cách xa bốn nghìn dặm và Josh thì ở ngay nhà bên cạnh, thì tôi chỉ có thể nghĩ một điều duy nhất: Josh Sanderson em đã thích anh trước. Cho nên, nếu mọi việc đúng như cách nó phải diễn ra thì anh là của em. Và nếu như thế, em sẽ cho anh vào va li và đưa anh đi cùng em, hoặc, anh biết đấy, em sẽ ở lại. Rồi sẽ không bao giờ, không bao giờ bỏ anh. Không bao giờ, không vì bất cứ điều gì.
Những suy nghĩ và cảm xúc của tôi lúc này còn hơn cả sự phản bội. Tôi biết. Phản bội rành rành ra đấy. Nó làm cho tâm hồn tôi đầy tội lỗi. Margot vừa mới đi được hơn một tuần, và nhìn tôi đi, tôi đã nhượng bộ thật nhanh, tôi đã muốn giành lấy anh thật nhanh. Tôi là kẻ phản bội, nhưng là loại tệ nhất của những kẻ phản bội, vì tôi đang phản bội chị gái tôi, và kể cả kẻ phản bội tệ nhất không làm thế. Giờ tôi biết làm gì với những cảm xúc của mình đây?
Có một điều duy nhất tôi có thể làm. Đấy là tôi sẽ viết cho Josh một bức thư. Một bức thu dài hàng mấy trang đủ cho tôi giải bày cảm xúc mà tôi đã dành cho anh. Tôi sẽ gói gọn tất tần tật chúng vào một lá thư và cho chúng yên nghỉ.
Chạy lên phòng tôi tìm một cây bút đặc biệt, cây bút mực đen viết rất trơn tru. Lấy một tờ giấy viết thư dày, tôi bắt đầu biết.
Tái bút: Em vẫn yêu anh.
Em vẫn yêu anh và đó là một vấn đề rất nghiêm trọng, và nó cũng là một sự bất ngờ lớn. Em thề là em không hề biết. Cả thời gian vừa qua, em nghĩ đã quên hết mọi chuyện với anh. Em phải như thế vì người mà anh yêu là chị Margot phải không? Và luôn luôn là chị ấy...
Khi tôi hoàn tất bức thư, tôi đặt nó vào nhật ký thay vì chiếc hợp màu xanh cổ vịt. Tại tôi nghĩ bức thư vẫn còn đang dang dở, rằng tôi vẫn còn nhiều thứ để nói lắm, chẳng qua là tôi chưa nghĩ ra mà thôi.