← Quay lại trang sách

Chương 14

Kitty vẫn giận tôi. Câu chuyện với Josh đêm qua đã làm tôi quên hẳn về Kitty. Con bé tảng lờ tôi cả buổi sáng, và khi tôi hỏi nó có muốn tôi đưa ra cửa hàng mua đồ dùng học tập, thì nó cắm cảu, "Đi bằng xe nào? Chị làm hỏng xe của chị Margot rồi còn gì."

Ái dà. "Chị lái xe của bố khi bố về nhà từ cửa hàng nội thất." tôi cố gắng đứng xa con bé, đủ xa để nó không với tới nếu muốn đá hay đấm gì. "Em không cần phải dỗi thế đâu, Katherine."

Kitty lẩm bẩm gì đó, và đây chính là điều mà tôi đang mong đợi. Tôi không thích khi con bé cáu bẳn và im lặng. Nhưng sau đó nó hối hả đi ra, rồi quay lưng vào tôi, nó nói, "Em không nói chuyện với chị nhé! Chị biết là chị đã làm những gì. Cho nên đừng cố mà lấy lòng em." Tôi đi theo con bé, cố gắng dụ nó nói chuyện với tôi, nhưng đúng là chẳng có tác dụng gì. Tôi đã bị xóa sổ. Tôi đầu hàng và quay lên phòng, mở nhạc phim hoạt hình nàng tiên cá. Khi tôi đang sửa soạn quần áo cho tuần đầu tiên năm học mới thì Josh nhắn tin. Tôi lạnh xương sống khi nhìn tên anh lóe lên trong điện thoại, nhưng rồi nhanh chóng nhắc nhở bản thân phải giữ lời thề. Anh ấy vẫn là của chị Margot, không phải của mày, hiểu chưa? Việc hai người chia tay nhau chẳng hề quan trọng gì. Anh ấy là mối tình đầu của chị, nghĩa là anh ấy mãi mãi là của chị.

"Em muốn đạp xe ở đường dành cho xe đạp gần công viên không?"

Đi xe đạp là sở thích của Margot. Chị thích đi bộ, leo núi và đi xe đạp. Tôi thì không như thế. Josh cũng biết như vậy. Tôi thậm chí còn chả có xe đạp nữa, và xe của Margot thì quá to với tôi. Cái của Kitty thì lại quá bé.

Tôi đáp lại là tôi không thể; tôi phải giúp bố dọn dẹp nhà. Cũng không hẳn là nói dối. Bố hỏi liệu tôi có thể giúp bố thay đổi mấy cái bình cây và nếu tôi không làm thì cũng chẳng sao. Nhưng tôi nói với Josh như thể bố ép tôi làm việc ấy vậy.

Thế bố cần em giúp gì?

Nói gì bây giờ? Tôi phải cẩn trọng khi nói lý do. Josh có thể ngó từ cửa sổ bên kia để xem tôi có ở nhà hay không. Tôi nhắn lại một tin nhắn chung chung, "mấy việc vặt trong nhà ấy mà." Josh có lẽ sẽ chạy sang nhà tôi cầm xẻng hay cái cào hay bất kể vật gì dùng để sửa đồ lặt vặt. Rồi anh sẽ ở lại ăn tối, vì anh toàn làm như thế.

Tối qua anh nói tôi là người giúp anh tiếp tục. Tôi, Lara Jean. Và tôi muốn là người ấy, người động viên anh trong những lúc khó khăn. Tôi muốn như người gác ngọn hải đăng cho anh trong lúc chúng tôi chờ đợi Margot trở về. Nhưng điều ấy thật khó. Khó hơn nhiều so với sức tưởng tượng của tôi.