Chương 17 1947-Những cô con gái của thiên đường
Cây táo gai trên đường vừa nở hoa và Ursula nói: “Ồ, nhìn kìa, cây táo gai đang ra hoa. Teddy sẽ thích cảnh này lắm.”
“Ôi, đừng!” Nancy nói, ứa nước mắt. “Em không thể tin nổi anh ấy đã biến mất khỏi thế giới này mãi mãi.” Họ bước đi, tay trong tay, Lucky chạy tới chạy lui, phấn khích vì được ở trong bầu không khí ấm áp, đầy sức sống. “Em ước gì anh ấy có một ngôi mộ để chúng ta có thể đến thăm.” Nancy nói.
“Chị lại thấy mừng vì không có.” Ursula nói. “Bây giờ chúng ta có thể tưởng tượng nó đang tự do như khí trời.”
“Em chỉ có thể tưởng tượng anh ấy đang ở dưới đáy biển Bắc, lạnh lẽo và cô đơn.”
“San hô sinh ra từ xương của nó.” Ursula nói.
Nancy run rẩy “ôi” một tiếng.
“Mắt nó biến thành những viên ngọc trai[246].”
“Dừng lại đi chị, làm ơn dừng lại.”
“Chị xin lỗi nhé! Em có muốn đi dạo qua cánh đồng không?”
“Nhìn kìa!” Nancy thốt lên, buông tay Ursula và chỉ lên trời. “Đó. Một con chim - một con chim chiền chiện. Chị nghe mà xem.” Cô nói thêm bằng tiếng thì thầm xúc động, như thể sợ quấy rầy con chim ấy.
“Hay quá!” Ursula thì thầm.
Họ chăm chú nhìn con chim chiền chiện bay vút lên cao, càng lúc càng xa cho đến khi nó trở thành một đốm nhỏ trên bầu trời xanh, rồi sau đó cái đốm nhỏ ấy cũng chỉ còn đọng lại trong ký ức.
Nancy thở dài. “Thi thoảng em lại băn khoăn…” Cô nói. “… Về sự tái sinh. Em biết chuyện đó thật kỳ quặc, nhưng chẳng phải sẽ tuyệt lắm sao nếu Teddy trở lại trong hình hài một thứ gì đó - như con chim chiền chiện kia chẳng hạn. Ý em là, ai mà biết được, đúng không? Con chim đó có thể là Teddy đang chào chúng ta, báo cho chúng ta biết rằng anh ấy vẫn ổn. Rằng anh ấy vẫn tồn tại theo một cách nào đó. Chị có tin vào sự tái sinh không?”
“Không.” Ursula nói. “Chị tin rằng chúng ta chỉ có một cuộc đời, và chị tin rằng Teddy đã sống cuộc đời của nó thật trọn vẹn.”
Và khi tất cả mọi thứ khác đều biến mất, Nghệ thuật vẫn còn tồn tại. Kể cả Augustus.