CUỘC PHIÊU LƯU THỨ TƯ Renard từ chối lời thỉnh cầu của Ysengrin
Không để mất thời gian, Renard về Maupertuis, nơi Ermeline và các con chào đón nó với tất cả sự kính trọng cùng và niềm vui mà chiến lợi phẩm của nó mang lại.
Nhà cáo bỏ da những con cá chình, cắt chúng ra thành từng khúc, nêm mắm muối rồi nấu, và đóng kín cửa để tránh cái lạnh và cũng là tránh những sự tò mò. Cả nhà ngồi quây quần bên bàn.
Nhưng mùa này khó khăn cho những con sói còn hơn cả những con cáo, và Ysengrin cũng vậy, cũng phải nhịn ăn. Khi nó lảng vảng quanh khu Maupertuis để tìm kiếm một con mồi mà nó cũng chẳng hy vọng sẽ kiếm được, nó đánh hơi thấy mùi thức ăn thơm lừng từ nhà Renard.
- "Cốc!... Cốc!..." Không ai trả lời.
- "Cốc!... Cốc!... Cốc!..."
Vẫn im lặng.
- "Ping! Pìng! Pìng!..."
Những cái đấm lần này mạnh hơn và mau hơn làm cho Renard phải xuất hiện.
Qua một ô cửa sổ rất nhỏ, nó chìa cái chóp mũi của mình ra.
- Ai thế?
- Tôi.
- Tôi là ai? Có rất nhiều tôi ở trên thế giới này. Chính xác là có từng nào nhân vật thì cũng có từng đấy tôi.
- À! Xin lỗi chú của cháu, cháu đã tưởng có một tên trộm.
- Một sự nhầm lẫn đáng tiếc! Vậy hãy mở cửa cho ta, cháu họ. Ta mang đến những tin thú vị mà ta sẽ kể hết cho cháu trong lúc cùng thưởng thức đồ ăn của cháu.
- À! Chú đến để xin xỏ à?
- Tất nhiên là không! Nhưng ta mang đến những tin tức.
- Cháu đang có những vị khách quan trọng và cháu không thể làm phiền họ.
- Họ là ai vậy, Renard?
- Chú đi luôn đi! Đó là những người mà ta không thể làm phiền, cháu nói rồi đấy. Vậy nên tạm biệt chú!
- Nghe đã cháu, - Ysengrin năn nỉ với giọng thỉnh cầu, - ta thừa nhận tất cả với cháu. Ta đến đây để tìm cái gì ăn, bất kể cái gì, và cũng để xin cháu cho ta ở nhờ đêm nay... Cuộc đi săn - một cuộc đi săn vô ích đã kéo ta ra xa nhà, và như cháu thấy đấy, giờ ta không có nhà và cũng không có gì ăn.
- Sao chú không nói cho cháu sớm hơn, cháu sẽ giúp chú mà không cần nói nhiều. Chú nghĩ rằng cháu đã quên con chuột nhỏ mà chú đã cho cháu với lòng tốt như thế nào vào cái ngày mà cháu cũng bị đói chăng?
Renard biến mất trong giây lát, rồi quay trở lại cửa sổ với một khúc cá chình.
- Đây là đồ mà những vị khách của cháu gửi cho chú. Ô, chú đừng ngại, đó chỉ là một miếng rất nhỏ thôi mà.
Quả thực, nó nhỏ đến mức Ysengrin chỉ ngoạm một miếng là hết.
- Đồ ăn ngon chứ? - Ngon nhất trên thế gian này. Nhưng khúc đó hơi ngắn quá.
Liệu chú có thể có thêm một chút nữa không?
- Chú nghĩ thế à, chú của cháu? Cháu chỉ có vừa đủ thôi, và những vị khách của cháu không phải những người mà chúng ta có thể xúc phạm. Cháu tin là chú sẽ không giận cháu. Của ít lòng nhiều. Con chuột mà thím Giremonde đã nấu cho cháu hôm trước cũng rất nhỏ, nhưng cháu vẫn rất biết ơn..
Ysengrin nghi là Renard đang châm chọc mình, nhưng nó không muốn tỏ thái độ gì. Mùa đông chưa kết thúc, nạn đói cũng vậy. Renard đã có nhiều sáng kiến hay mà nó có thể học theo. Bởi vậy nên thận trọng không làm mất lòng hắn.